Monday, August 26, 2019

Bài 12 .NGHỊ LUẬN VĂN CHƯƠNG : CHIẾC THUYỀN NGOÀI XA



  
( Nguyễn Minh Châu 
I .NÊU VẤN ĐÈ  “Văn  học cách mạng  coi việc đấu tranh khẳng định bằng nghệ thuật những cái mới, tích cực, tiên tiến, tốt đẹp trong cuộc sống là xu hướng chủ đạo trong việc phản ánh thực tại , đồng thời không loại trừ việc mô tả những cái tiêu cực, lạc hậu , xấu xa, nhưng không  chỉ  mô tả bằng thái  độ  phê phán nghiêm khắc ,mà còn  nhằm mục đích đấu tranh xóa bỏ chúng”
Chiếc thuyền ngoài xa”của Nguyễn Minh Châu là một truyện ngắn  sáng tác theo phương pháp hiện thực xã hội chủ nghĩa   Thoạt đầu, tác phẩm  được chú ý ở cốt truyện mang đậm màu sắc hiện thực phê phán để “mô tả, phê phán  nghiêm khắc cái lạc hậu, tiêu cực”. Từ đó, số phận các nhân vật chính được ánh sáng cách mạng soi đường, mở ra  một lối thoát tốt đẹp .
*Người viết chọn một đoạn văn có lập luận móc xích để đưa luận đề ( văn học cách mạng mô tả cái lạc hậu , nhằm mục đích xóa bỏ ), kết hợp nêu tên tác giả, tác phẩm chứa luận đề này.

II GIẢI QUYẾT VẤN ĐÊ :
1.Tóm truyện: Đầu truyện, tác giả cho biết       Phùng là một phóng viên ảnh.  Tháng bảy âm lịch , sau ngày đất nước thống nhất đúng mười năm ,anh được cử đến vùng đầm phá miền Trung cách Hà  Nội hơn sáu trăm cây số  để  hoàn thành bộ lịch ảnh, “mang đến cho mỗi gia đình một bộ sưu tập chuyên đề về thuyền và biển , 12 tháng là 12 bức ảnh nghệ thuật về thuyền và biển. Không có người. Hoàn toàn thế giới tĩnh vật.”. Yêu cầu của  trưởng phòng là Phùng  phải chụp cảnh “một buổi sáng có sương” , ngay trong mùa  bão táp và  biển động (!?). Thế nhưng, vùng phá ăn sâu vào đất liền này , chạy quanh giữa các thôn, ổ, chợ búa hàng mấy chục cây số,trừ bãi xe tăng vứt lại hồi "tháng ba bẩy nhăm" ,  là một vùng nước rất thơ mộng và “tháng bảy mà  còn sương mù” Ở đây, tình cờ Phùng làm quen với Phác , một  thằng bé lên mười, mặt mũi xấu xí nhưng có một trí nhớ khác thường, quần áo dính đầy nhựa cây   Phác  theo ông ngoại  lái chiếc xe Reo của ông  chở gỗ từ A So  về bán cho các  xưởng đóng thuyền.   Họ  nhanh chóng thân thiết với nhau, cùng có những đêm nằm trầm tư “ như những nhà hiền triết” lặng nghe mọi thanh âm của biển .Dường như khát vọng về một sự thật, hay chân lý đã nảy sinh trong họ từ đây.
Dân cư  rất nghèo khổ. Một chiếc  thuyền và vài  chiếc mủng (thuyền thúng ) là  cơ nghiệp “một gia đình ”. Mọi thành  viên đều tham gia vào việc đánh bắt cá (người đàn ông canh  giữ chiếc đèn măng sông  treo giữa lưới nhử cá, đám phụ nữ và trẻ con trên mủng  hùa nhau gõ lên miệng  mủng để đuổi  cá vào lưới )Họ không  có xóm làng, quê quán, sống chết gắn liền với  đầm phá . “Từ ngày cách mạng về, cách mạng đã cấp đất cho nhưng chẳng ai ở, vì không bỏ nghề được”, mẹ Phác tâm sự .

 Một bình minh   ,Phùng chụp được  bức ảnh ưng ý   Với anh,  đó là một bức tranh mực tàu của một danh họa  thời cổ . Cái đẹp tuyệt đỉnh của ngoại cảnh khiến Phùng  cảm thấy “ khoảnh khắc hạnh phúc tràn ngập tâm hồn anh .” Nhưng cũng ngay sau  đó, anh há hốc khi  tận mắt chứng kiến một sự thật  vô cùng xót xa : một người  đàn ông đánh đập dã man người phụ nữ bằng chiếc thắt lưng lính ngụy, rồi chính  thằng Phác lại từ đâu lao ra, giật chiếc  thắt lưng, quất mạnh ổ khóa vào ngực  gã đàn ông  . Tình huống truyện nảy sinh ở đây
Câu chuyện phát triển ra sao ?Lần phát hiện thứ hai , chuỵện xảy ra phức tạp hơn. Khi  bố mẹ Phác đưa nhau lên bờ, người chị  của Phác chợt  lao theo,  rượt  đuổi Phác, giành được con dao nhỏ Phác dấu trong người. Phùng cũng  chạy đến bảo vệ người  mẹ . Người chồng đánh trả  để tự vệ, Phùng bị thương .Đến trạm xá, qua chị y tá, anh mới biết thêm rằng đàn ông vùng  phá này rất thô bạo với vợ con .Cũng  từ  hôm đó, Phác lại  xa  lánh, căm giận Phùng .
Bất ngờ  anh được dự một phiên tòa mà người mẹ của Phác là phạm nhân.  Đẩu ,chánh án huyện này là bạn chiến đấu của anh, ra lệnh chị  phải bỏ chồng. Đấy là cao trào của câu  chuyện.

 Nhưng qua những lời tâm sự như rút ruột gan của chị,  Đẩu và Phùng “ như có một cái gì mới vừa vỡ ra trong đầu”. Bố mẹ Phác, một gia đình  ngư dân  nghèo khổ, đã  sống bám vùng biển này từ trước ngày  Nam Bắc thống nhất.Bây giờ,  hai vợ chồng tuổi đã ngoài bốn mươi,khỏe mạnh,  chất phác,lam lũ, khổ cực và rất thương yêu con. Trong chiến tranh , người chồng là một thanh niên hiền lành, có trách nhiệm ,người vợ là con gái nhà khá giả . Họ bắt đầu nghèo vì trốn lính .Nay niềm vui duy nhất của họ là được nhìn thấy đàn con ăn no. Thế nhưng người chồng thường xuyên đánh đập vợ, đánh bằng chiếc thất lưng của  người lính chế độ cũ ( công việc cầm súng của họ anh đã  từng lẩn tránh  ) ba ngày một trận nhẹ ,năm ngày một trận nặng. Tại sao lại như thế ?Chỉ vì anh, một chủ thuyền, có khác nào một nhà lãnh đạo, không muốn mọi người , từ gia đình và xã hội coi thường,vì để con cái đói khổ .
  Phùng  và Đẩu  đã xắn tay áo lên và hành động , lại tìm cách hàn gắn hạnh phúc cho gia đình này  bằng hết khả năng của họ Từ đó , Phùng luôn bị ám ảnh bởi những con người ở đây.

2. Phân tích Đoạn 1: Qua câu chuyện , ta thấy mục đích ban đầu của Phùng là  tìm  đến  vùng bờ phá này để săn tìm những phong cảnh về thuyền và biển lúc bình minh, kết hợp với việc thăm Đẩu, người bạn đã từng chiến đấu bên anh suốt nhiều năm ở vùng rừng A So, nơi Phác theo ông ngoại đi buôn gỗ . Anh thực sự vô cùng hạnh phúc khi chụp được những bức ảnh về thuyền và biển ,hoàn thành tốt công việc cơ quan giao cho , đó là bộ lịch ảnh nghệ thuật năm tới . Theo Phùng, bối cảnh thuyền –biển thật đắt trời cho  là cái đẹp,là  đạo đức
 Ngay đầu những trang truyện ngắn này, ta thấy nhà văn Nguyễn Minh Châu đã tỏ rõ tài năng tự sự của ông. Ông kể chuyện sinh động, để cho nhân vật dẫn chuyện ( tự xưng là tôi, ngôi thứ nhất số ít, như chính tác giả ) bộc lộ xúc cảm  sâu sắc nhưng không phô trương. Đặc biệt lối  mô tả ấn tượng.  Miêu tả chính là vẽ cảnh bằng ngôn ngữ, động tác không dễ dàng dù đó là một nhà văn chuyên nghiệp. Nhưng “tôi” đã tả rất ấn tượng. Một chiếc thuyền lưới vó đang chèo thẳng về phía Phùng, dưới con mắt yêu nghệ thuật, đó là bức tranh mực tàu của một danh họa thời cổ .Trên khung nền bầu sương mù trắng , pha chút nắng hồng mặt trời bình minh , chiếc mui khum khum của thuyền có người lớn, trẻ con ngồi im lìm như tượng .Hình ảnh ấy, màu sắc ấy, hướng đi ấy, là biểu tượng của tương lai, của yên bình,của no đủ .Doanh nhân thường chọn những bức ảnh về thuyền mang tính ẩn dụ phong phú như thế  để trưng bày, ngắm nghía với khát vọng về phong thủy, tâm linh .( nêu luận chứng và phân tích :bức danh họa chứa biểu tượng của tương lai, yên bình, no đủ)
. Với Phùng, vẻ đẹp đơn giản và toàn bích ấy đã khiến tim anh như thắt lại, xúc động vô cùng.Với anh, miền quê này  vừa trải qua  mấy chục năm chiến tranh, hẳn  sống trong thanh bình, no ấm ( câu tổng hợp )
        Nhà văn Nguyễn Minh Châu đã miêu tả rất tỉ mỉ về bối cảnh chung của bức ảnh anh đã  chụp, về tâm trạng đầy phấn khích của anh , cả diễn biến sự việc . Đây, hãy để cho Phùng cảm nhận : Trong giây phút bối rối, : tôi tưởng chính mình vừa khám phá thấy cái chân lý của sự hoàn thiện, khám phá thấy cái khoảnh khắc trong ngần của tâm hồn.
*Đoạn văn quy nạp ( câu chứa luận cứ : tôi tưởng chính mình vừa khám phá thấy cái chân lý của sự hoàn thiện, khám phá thấy cái khoảnh khắc trong ngần của tâm hồn )  đúc kết những luận chứng  xoay quanh bức ảnh về thuyền , biển trong   sương sớm – đó là một biểu tượng của tương lai, yên bình,no đủ.  Người  viết phân tích tỉ mỉ các luận cứ :  thuyền hướng mũi vào bờ hàm ý  tương lai, sương mù đồng nghĩ với  no đủ,  người im lìm là yên bình . Đó là sự đơn giản, toàn bích . Câu tổng hợp quá trình phân tích luận cứ : Phùng hạnh phúc vô cùng .

 Câu nối : Nhưng rồi anh hiểu rằng , đấy mới chỉ là hiện tượng,hay chỉ là một lát cắt của cuộc sống muôn màu muôn vẻ này mà thôi . Chính là sự xung đột quyết liệt của một gia đình làng chài nghèo khổ ở đây.

 Đoạn 2 : a.Phùng từng là một chiến sĩ cách mạng, đã mười năm cầm sung ở trên khu rừng A So này  , chứng kiến sự đổ máu của đồng đội để giành giữ mảnh đất vùng đầm phá, trước kia do  chính quyền cũ  làm chủ, thấu hiểu thế nào là giá trị của một cuộc sống tích cực , một cuộc sống người dân được ấm no trên quê hương,có  người đứng đầu thực sự quan tâm đến số phận dân nghèo  .Anh vui mừng  vì có  được những bức ảnh đẹp và ý nghĩa về thuyền và biển .Nhưng ngay sau đó, khi trực tiếp chứng kiến  những oái oăm từ con người trong thuyền bước ra , anh lại thất vọng cùng cực.(luận cứ 2 )
B  Bức ảnh  không  hề mang những giá trị của sự yên bình, no đủ, tương lai tốt đẹp mà ngược lại . Phùng đã tận mắt chứng kiến không chỉ một lần , người chồng từ con thuyền ấy đã theo vợ lên bờ, vào sau bãi xe tăng còn sót lại từ cuộc chiến, và, đánh đập vợ thật dã man .Roi là chiếc thắt lưng của lính ngụy với khóa sắt to bản,chắc chắn .Bàn tay to khỏe của một ngư phủ có tảng lưng khum khum vạm vỡ như  gấu nắm thắt lưng quật tới tấp vào bờ lưng gầy,chỉ được che bằng tấm áo bạc phếch, rách rưới ,ướt sũng .Còn cơn đau nào khủng khiếp hơn Tác giả  hướng ngòi bút từ khắc họa chân dung người chồng, “Tấm lưng rộng và cong như lưng một chiếc thuyền. Mái tóc tổ quạ. Lão đi chân chữ bát, bước từng bước chắc chắn, hàng lông mày cháy nắng rủ xuống hai con mắt đầy vẻ độc dữ lúc nào cũng nhìn dán vào tấm lưng áo bạc phếch và rách rưới, nửa thân dưới ướt sũng của người đàn bà.”  Đến người vợ khốn khổ “ khuôn mặt tái ngắt, mệt mỏi sau một đêm thức trắng kéo lưới, đang buồn ngủ của  người vợ “,như một sự tương phản  đầy nghiệt ngã .Khổ nhọc  đến thế nhưng làm sao thoát được những bước chân chắc chắn của người chồng, hai con mắt  độc dữ  luôn dán vào người chị .Có là  đá, thì Phùng cũng hành động một cách phản xạ rất con người là quẳng máy, lao tới cứu chị vợ  . Theo anh” Bất luận trong hoàn cảnh nào tôi cũng không cho phép hắn đánh một người đàn bà, cho dù đó là vợ và tự nguyện rúc vào trong xó bãi xe tăng kín đáo cho hắn đánh.” Anh nện hắn bằng bàn tay rắn sắt của một người lính giải phóng đã từng mười năm cầm súng
C .Phải trừng trị người chồng  .Chỉ  bằng cách này mới giải mã cho cuộc sống bất hòa, đói khổ và bế tắc của gia  đình làng chài này

*Đoạn văn dùng thao tác lập luận diễn dịch. Người viết nêu luận cứ, sau đó chỉ ra những luận chứng, phân tích luận chứng  bằng lối so sánh  Phùng và người chồng. Phùng là một cán bộ cách mạng, phải có  hai nhiệm vụ  quan trọng trong hòa bình – xây dựng vùng phá thanh bình, đem cho dân cuộc sống no đủ . Anh cứ ngỡ nơi này, qua bức ảnh , được yên ổn, đủ đầy và rộng mở, nhưng chứng kiến cảnh một gia đình , có hai đứa con xuất hiện, và mẹ,  bất lực  trước sự bạo hành của cha . Câu tổng hợp nằm cuối đoạn, đồng  thời mở ra hướng hành động để  giải quyết vấn đề nằm trong luận cứ .

          
Đoạn 3 b. Chị vợ  được chánh án Đẩu mời,  đến chốn công đường với dáng vẻ   nhận tội. Người vợ  cương quyết bao che cho chồng  . Chị tìm một góc tường, lúng túng,sợ sệt, khác với  vẻ tự tin khi ở mặt nước, cả khi đứng giữa bãi xe tăng, lối xưng hô “con -quý tòa”;         
Chị đi cùng cô con gái  từng  giằng  dao của Phác hôm nào, hôm nay “là một thiếu nữ mảnh dẻ trong tấm áo cánh mầu tím nhạt và cặp mắt thật đen, gợi cho tôi –Phùng , nghĩ đến con mắt người ta vẽ trên đầu mũi thuyền”.Với Phùng, anh có cảm giác cô gái như nàng tiên cá . Rồi anh ngạc nhiên tự hỏi cái nhan sắc đang độ trẻ con như đúc từ trời biển trong suốt, nên thơ này lại được tách ra từ da thịt của một người đàn bà hàng chài xấu xí và đau khổ?  Liệu cô có sống tiếp cuộc sống của bố mẹ hôm nay?
a Hẳn trong đầu Phùng ,một ý nghĩ mang tính pháp luật nảy sinh .
  *Đoạn quy nạp . Người viết  phân tích nhân vật người vợ và cô con gái , những luận chứng . Theo anh, cô con gái phải có cuộc sống khác . Muốn  vậy, luật pháp phải can thiệp .  Đó là luận cứ  . Đoạn văn không có câu tổng hợp .

Đoạn 4 : Sau đó, đột nhiên người phụ nữ chuyển sang thế hoàn toàn chủ động .Chị đặt hai vị nắm luật trong tay thấp hơn mình ,là những chú em , rồi …trách móc họ, nhưng rất nhún nhường . Chị tránh dung từ “không”mà thay vào đó là cụm “đâu có ”.Không kết án nặng nề, mà dường như chỉ để cho hai chàng thanh niên đáng em út chị  biết rằng đừng  đứng ngoài nhìn hiện tượng mà vội quy ra bản chất, đừng vô trách nhiệm mà hãy dấn thân,đừng cho rằng mình đã từng trải ,kinh nghiệm .
 *Đoạn móc xích , câu mang luận cứ là câu cuối đoạn . Phần trước là luận chứng .

Đoạn 5: aThì ra ,  cái gã chồng bị kết án vũ phu ấy, thực ra là một người dân làng chài hiền lành, cục tính, có tấm lòng, có khối óc , lại mang nặng tâm lý  người đàn ông chủ nhà, cái danh rất đẹp .
b. Anh nhìn thấy ở chị ,không hẳn vì sự khá giả của gia đình chị, mà ở con người có thể cùng anh đi  suốt cuộc đời .Anh từng trốn lính, chấp nhận cuộc sống túng quẫn, vì anh là con người yêu hòa bình, yêu vợ con .Đàn ông từng vùng vẫy giữa biển khơi sóng nước,ai chẳng mong xứng đáng là chủ thuyền chèo chống giữa phong ba ,để ngày ngày nhìn “đàn con được ăn no ”.Nhân vật Hộ trong truyện ngắn Đời thừa của Nam Cao uất ức, xấu hổ khi phải chịu là  “một thằng đàn ông mà không nuôi nổi vợ con thì thật hèn ”Người chồng ở đây cũng thế. Đàn con trên dưới một chục, từ ngày cách mạng về đã đỡ đói khổ, nhưng cuộc sống vẫn không thể thay đổi,   không thể hòa thuận,vui vẻ : con đói.
c.Anh khổ tâm lắm.
*Đoạn diễn dịch. Câu luận cứ đứng đầu đoạn ( người chồng có tấm lòng, khối óc, đề cao danh ông chồng  )Người  viết đưa ra những luận chứng làm sáng tỏ ba  luận cứ   trên, kết hợp phân tích , so sánh . Tổng hợp bằng câu cuối .

Đoạn 6  :a. Cái danh  của anh chồng bị tổn thương( để con cái đói khổ ) chị vợ rất thấu hiểu.
  b. Người vợ hiểu thấu nỗi khổ tâm ấy của chồng . Anh không mượn rượu để nguôi .Anh cũng không bỏ chị, đàn con, đi tìm hạnh phúc khác như nhiều người đàn ông trên đời này vẫn làm.Anh trút đau khổ lên vợ.Đánh vợ khủng khiếp như thế, nhưng miệng anh luôn rên rỉ , đau đớn : Chúng mày chết hết đi cho ông nhờ (chị vợ đẻ nhiều quá, mà thuyền thì chật .)
Chiếc thắt lưng của lính ngụy, bãi xác xe tăng của Mỹ, hai thứ trước đây anh căm ghét,lánh xa ,lại là nỗi kinh hoàng, đau đớn cho vợ anh ,gieo nỗi oán hận cha ở Phác, đứa con mà tính khí, mặt mũi giống như lột ra từ anh , và hẳn chị đặc biệt yêu thương, cùng lũ con (đàn bà ở thuyền  phải sống cho con,chứ không thể sống cho mình)vì  chị rất thương chồng (đám đàn bà hàng chài cần phải có người đàn ông để chèo chống khi phong ba,để cùng làm ăn nuôi nấng đặng sắp con nhà nào cũng trên dưới chục đứa)Nhưng đàn con vẫn đói.

    Điều mà Đẩu và Phùng “không thể nào hiểu được, vâng, không thể nào hiểu được ”,là  như thế đó.     Chị vợ đã xin được với chồng , rằng đưa chị lên bờ mà đánh, để con cái không biết ,rồi sau đó, người chồng lẳng lặng về thuyền, tảng lưng khum khum , vạm vỡ càng có vẻ cúi thấp hơn . Dáng đi, dáng người như muốn nói anh đánh vợ bởi anh quá đau khổ, quá bế tắc. Nỗi đau ấy , cơn bế tắc ấy,chẳng bao giờ vơi .Nhưng anh biết làm sao ! Ở người chồng,nhà văn Nguyễn Minh Châu đã để cho Phùng quan sát dáng vẻ đi đứng, lối “thượng cẳng chân hạ cẳng tay” của hắn với vợ con ,nhưng ở đây, tác giả lại khuyến khích Phùng chú ý từng điệu bộ,cử chỉ,lời nói, đặc biệt ánh mắt người vợ , vì tất cả tính cách của chị dường như bộc lộ qua những tín hiệu ấy . Người phụ nữ tuổi ngoài bốn mươi,  độ tuổi “ tứ thập nhi bất hoặc” (có nghĩa là khi người ta tới 40 tuổi đã có  thể hiểu thấu mọi sự-lý trong thiên-hạ, phân biệt được việc phải hay trái cũng như hiểu được ai là người tốt hay xấu,),
c. cho nên lúc đầu,chị đặt mình vào thế bị động, sợ hãi khi chánh án buộc chị bỏ chồng nhưng lập tức  chị  nhanh chóng nhận ra   có thể “ cầm càng”hai chú cách mạng này, vì chị quyết tâm gìn giữ hạnh phúc gia đình 
.*Đoạn diễn dịch,phân tích tấm lòng yêu chồng ,hiểu chồng của chị phụ nữ làng chài . Phần luận chứng được phân tích tỉ mỉ, kết hợp giữa nghệ thuật và nội dung

 Đoạn 7 : a.Bây giờ Phùng và Đẩu hiểu rằng   nghệ thuật khác cuộc sống, và đừng nhìn bề mặt hiện tượng của cuộc sống đó, đừng kết luận vội vàng, phải tìm hiểu nguyên nhân cội rễ của nó . Chỉ đơn giản thế  thôi ,nhưng “các chú cách mạng” ,dù đã từng đổ máu vì độc lập ,tự do, nhưng bây giờ trong cuộc sống thanh bình này, vẫn “chưa bao giờ các chú biết ” “vì các chú không phải là đàn bà ”Nhưng bây giờ thì họ đã hiểu .
     Câu chuyện không dừng lại ở hiện tượng chồng đánh vợ,con chống lại cha, mà là lòng tự trọng của một người đàn ông chủ thuyền, tình thương yêu con cái của họ, là cuộc sống khốn khó của cư dân vạn chài, là trách nhiệm to lớn của các chú cách mạng, của chính quyền chế độ mới ; đừng  đứng ngoài nhìn hiện tượng mà vội quy ra bản chất, đừng vô trách nhiệm mà hãy dấn thân,đừng cho rằng mình đã từng trải ,kinh nghiệm để vội vàng kết án người khác .
 .Nút thắt câu chuyện đã được tháo gỡ.

*Đoạn diễn dịch . Người  viết nêu luận cứ, sau đó đưa ra những luận chứng và phân tích, có dẫn chứng cụ thể . Phần  tổng hợp đặt cuối đoạn .
Đoạn 8 : a.Bây giờ, câu chuyện kết thúc  khi  Đẩu gặp người chồng, gọi là giáo dục,nhưng chắc hẳn động viên anh,còn Phùng lang thang với tâm trạng hạnh phúc .
Anh ngưỡng mộ cảnh “ .Gần sáng hôm sau ,khi cơn bão cấp 11 sắp kéo đến, tàu thuyền đều vào bờ,thế mà giữa phá vẫn có một chiếc thuyền vó bè đang đậu”.Ai từng bám biển cũng hiểu rằng thời khắc ấy,vó lưới sẽ có rất nhiều cá,nhưng sinh mệnh con người ?Một ông lão,hẳn bố vợ chủ thuyền,ông ngoại Phác , luôn lo lắng dõi mắt nhìn theo .
Thuận vợ thuận chồng thì tát biển đông cũng cạn .Mong sao mọi chuyện tốt lành .
   
 *Đoạn diễn dịch . Tác giả nêu dẫn chứng, phân tích rồi rút ra luận cứ cuối đoạn .
 Đoạn 9 : a.Chị phụ nữ thực sự trở thành nỗi ám ảnh trong  Phùng  
  b .Các gia đình sành nghệ thuật khen ngợi bức ảnh anh chụp,nhưng bao giờ nhìn ngắm tác phẩm của mình , anh chỉ  thấy dáng  chị vất vả,nghèo cực,lam lũ, bước chậm rãi , trên mặt đất chắc chắn, hòa vào đám đông .
c.Anh mong gia đình chị có cuộc sống ổn định ở đất liền, ổn định, hạnh phúc như bao gia đình Việt khác .
*Đoạn diễn dịch .
III. Kết thúc vấn đề :
   1 Đánh giá lại luận đề   
       “ Chiếc thuyền ngoài xa” không chỉ dừng lại với lớp ẩn dụ thứ nhất ,một khi người chiêm ngưỡng có một tấm lòng .
Bức ảnh của anh được đánh giá có tính nghệ thuật cao ,nhưng anh luôn bị ám ảnh bởi một yếu tố rất đời thường :người đàn bà vùng biển nghèo khổ ,nhưng vững bước giữa, hòa lẫn giữa đám đông. Bức ảnh chỉ là hiện tượng ,cái vỏ hình  thức .Cuộc sống  cần phải chứa những điều mang giá trị thực, cái bản chất bên trong dù  hiện tượng và bản chất  dường như không phải mãi mãi là một. Đó là lớp ẩn dụ thứ hai .
Thứ ba, nhà văn đã tài tình dẫn dắt câu chuyện bằng một lối kể dung dị, bằng cách quan sát khá tỉ mỉ,bằng tâm hồn cảm nhận đầy tinh tế và sâu sắc , để đẩy vấn đề lên phạm vi ra ngoài một con thuyền, một huyện vùng phá .
Thứ tư, ta thấy trong truyện không có nhiều xung đột giàu kịch tích, nhưng các nhân lại  ràng buộc lẫn lẫn nhau .
Liên hệ bản thân : Câu chuyện còn  cho chúng  ta hiểu vẻ đẹp tâm hồn  của người lao động: thật thà,ngay thẳng và lại rất mạnh mẽ, bản lĩnh, yêu cuộc sống lam lũ, tằn tiện ;về những trí thức cách mạng,xuất thân là những chiến sĩ giải phóng, sống  thương yêu dân lành, tha thứ cho lỗi lầm của họ,  dạy dân biết tôn trọng  luật pháp, sống có trách nhiệm Họ là hai tuyến đối lập nhưng cuối cùng đều đứng về một phía: vì cuộc sống yên bình của nhân dân

 Câu hỏi :
1.     Văn bản thuộc thể loại gì ?
2.      Đọc kỹ và lập một dàn ý chi tiết

(Dalat 21.12.2017 )

No comments:

Post a Comment