Hai cây đinh ..
Sông Min hay Min Jiang là con sông dài 735 km ở trung tâm tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc,vốn là một nhánh của thượng nguồn sông Dương Tử được coi là dòng chảy chính của thượng lưu Dương Tử .Khu vực này nằm ở phía tây đồng bằng Thành Đô , giữa lưu vực Tứ Xuyên và cao nguyên Tây Tạng . Ban đầu, nước sông Min sẽ lao xuống từ Dãy núi Min khiến các khu vực lân cận phía tây dễ bị lũ lụt,còn đồng bằng Thành Đô khô cằn phía bên kia,phía đông.
Do vậy cần phải “ chuyển nước” sang phía đông. Xây dựng một con đê dẫn nước giống như miệng cá để chia bớt nguồn nước sang phía đông, mất bốn năm , rồi sau tám năm làm việc, một con kênh rộng 20 mét đã được khoét qua núi. Đó là kênh Đô Giang Yển, ra đời vào năm 256 trước Công Nguyên.
Hệ thống thủy lợi Đô Giang Yển đã được ghi vào Danh sách Di sản Thế giới vào năm 2000.
“ Chuyển hướng” hay “đổi giòng”là từ ngữ không chỉ dành cho các công trình thuỷ lợi,mà xét về mặt hàm ẩn, nó còn muốn nói đến sự lựa chọn cách sống mới cho cuộc đời một con người.
Vì ngôi nhà cha mẹ để lại, bà bạn tôi một mình đối đầu với hơn năm chục người con, người cháu của ông bà . Cuộc chiến đang giằng co. Hai bên đang im lặng,thủ thế, nhưng dường như mỗi bên đang bàn mưu tính kế để tìm cách kéo ngôi nhà về phía mình . Họ dùng những con bài chủ át. Người chị cả cùng anh con trai đầu, chị thứ,họ kéo theo một người chị gái con bà cô, rồi cô em dâu, và nay là gã hàng xóm của bạn tôi. Giai đoạn một xem ra bà bạn thua.Phe bên kia đồng tình bỏ công bỏ của sửa mái nhà , nhưng rồi cuối cùng nuốt lời hứa. Bà bạn, chỉ một mình không thể gọi là “phe” bèn cầu cứu hai bà “ lạch chạch “ một thời, viết thư theo kiểu Nguyễn Trãi và Quân trung từ mệnh tập, khiêu khích giặc Minh. Bên kia im lặng. Sự im lặng đáng sợ,bởi trước mọi cơn dông bão, đất trời luôn lặng thinh. Nhưng họ không im lặng. Họ đưa hai tên tướng ra khích . Một là bà chị trong họ. Bà này đang được cô em hỗ trợ tài chính sửa sang lại ngôi nhà. Bà tìm gặp bà bạn tôi, nhún vai đầy kiểu cách bề trên:
- Dọn lại nhà, phòng nào không dùng thì khoá cứng lại, vì trước sau cũng đâu thuộc về mình !
- Tôi nè,sửa lại nhà rồi cho thuê,tôi chỉ giữ đúng bốn phòng: phòng thờ,phòng ngủ, phòng khách, bếp,ở nhiều phải quét dọn,mệt lắm !
Biết bà này thuộc nhóm “gái già lắm chiêu”nên bạn tôi chỉ cười.
Rồi gã hàng xóm. Ý đồ của họ đã rõ.Họ muốn vừa xoa ( người chị ) vừa đấm ( người cháu hàng xóm ) để uy hiếp tinh thần, một kiểu bạo hành tâm lý, để cho bạn tôi vốn đau yếu, cơ thể suy kiệt, rồi lao tâm khổ tứ, mà kiệt quệ dần.Người con đầu lòng của chị cả xưa nay vốn kín kẽ. Tôi biết chị cả vốn không có lập trường và bản lĩnh như chị thứ, nhưng đám các cô con gái của chị thì rất mưu mô.Vì tài sản của bà dì sớm muộn cũng thuộc về họ một khi cái tên bà mẹ còn nằm chễm chệ trên sổ đỏ . Chị thứ thì bệnh trạng ngày một tăng, nhưng thật kỳ lạ, nhất định không tái khám ,mà toa thuốc đem đi “ ép pờ lát tíc” rồi cứ thế mua thuốc uống dần !
Cuộc chiến sang giai đoạn thứ ba !
Một phe giữ thế phía tây, còn bạn tôi chuyển sang đông, dù phải xẻ núi.Bạn từng nghĩ phải cậy dựa chị cả, rồi chị thứ, sau khi bố mẹ qua đời, nhưng nay: tớ dựa vào chính mình .Bạn tôi có cây đèn thần và chiếc nhẫn thần, cây đèn là sổ gốc về nền nhà,và chiếc nhẫn thần là niềm tin vào pháp luật.
Điều tôi rất mừng là tình trạng sức khoẻ của bà bạn mỗi ngày một tiến triển tốt hơn. Ở quanh vùng thung lũng Tình Yêu, cách nhà bà bạn dăm cây số, nhiều ngôi biệt thự ở đây được sửa sang như những khu lưu trú đặc biệt. Nhiều người cao tuổi tìm đến sống, chữa bệnh,an dưỡng, tịnh tâm. Những đồi thông xanh êm ả, khí hậu trong lành, không gian yên tĩnh, bạn tôi không bỏ tiền ra thuê như mọi người mà vẫn có dư thừa. Dù không có tình thương máu mủ thì có nhiều người know và like bà này , là tình bạn. Đối phương dùng chiêu “ ào ạt tấn công qua hai giai đoạn , từ việc lên án, bêu diếu, sau đó qua công kích, hăm doạ, bạn tôi cứ bình tĩnh mỉm cười. Hung hãn là cái vỏ của kẻ có một tâm hồn yếu đuối.Từ dạo nào có một người đã nhận định về người chị thứ, nay cả phe nhóm của chị, như vậy .Chúng tôi có lần cùng đọc một câu chuyện cổ, mà thích thú lắm . Một tên cướp hung bạo,mưu mô,hoành hành nhiều thôn làng t rong suốt một thời gian dài mà nhiều viên quan cai quản bất lực.Vì hễ bắt giam, hắn ta vượt ngục dễ dàng.Rồi khi hắn đã ở ngoài vòng pháp luật, đây là mối kinh hoàng của quan quân triều đình và dân chúng.
Một ngày kia, hắn cũng bị bắt,bị gông dẫn ra công đường.Trước mặt hắn là một ông lão gầy gò, râu tóc bạc phơ, vẻ mặt hiền lành.Hắn cười khinh bỉ . Nhưng viên quan võ cường tráng , quân sĩ vây quanh, binh khí ba bề bốn bên ta còn chưa khiếp sợ, huống chi nay chỉ có một lão già ốm yếu.Mấy gian nhà vắng lặng. Trên bàn bày một dĩa đá lửa rửa sạch, một dĩa quả ngọt Sao là đá và quả ngọt ? Tên tướng cướp được lệnh cởi trới, cầm dao và mời quả, còn viên quan già lão thì nhón tay với một cục đá lửa cho vào miệng, bắt đầu nhai.Hừ,hắn ta răng cọ lung lay mà còn ăn được đá, ta trai tráng mà đi ăn thứ quả ngọt dành cho hạng trẻ ranh ư ? Hắn bỏ dao, nhón một viên đá.Hắn nghe buốt đến tận óc, còn viên phá thì bị hắn phun bắn bay lăn công cốc trên nền gạch. Viên quan cứ thong thả nhón viên thứ hai,thứ ba, nhai rau ráu, như trẻ nhai kẹo, và nuốt ngon lành .
Cuộc sống hiện tại của bà bạn tôi là thế. Cứ ung dung chọn những viên đường phèn trộn lẫn trong dĩa đá lửa để nhai,nhường đá cho đối phương. Bởi chúng tôi nắm thế chủ động. Tiền bạc thì rất cần, nhưng biết cách chi tiêu thì không thiếu,bởi “ tri túc tiện túc hà thời túc”.Nhưng tài sản tổ tiên dành cho mình,phải thuộc về mình .
Đinh Thị Thu Giang
No comments:
Post a Comment