Sunday, July 22, 2018

chiếc bút máy (2)

.                                                     Kính Dâng Hương Hồn Những Người Trẻ  đã ngã xuống cho Tổ Quốc .

  
Tôi nhớ lại tôi  đã  ngồi lặng người nơi bàn học rất lâu, và chắc còn lâu hơn nữa nếu  không có tiếng í ới gọi ăn cơm của thằng em út.Thôi rồi, tiêu đời cây bút máy đẹp đẽ của mình ! Mà không biết ai đã đối xử tàn tệ với nó như vậy ?  Ai chứ ? Tôi   đau khổ tìm một tờ giấy, cẩn   thận  cuộn kín cây viết lại, bỗng nhớ có lần tôi đã tìm vải vụn  đắp kín  thi thể con mèo con bị bệnh chết, rồi đem chôn. Tiếng gọi ra ăn  cơm của thằng em vẫn dóng dả bên ngoài , tôi lật đật nhét cây bút vào sâu  trong hộc bàn, thấy mi mắt cay cay .
  Lễ cúng sáng mồng một tết đã tàn nhang, mọi người xúm lại bê dọn mâm cỗ xuống nhà dưới. Cơm trắng dẻo đơm đầy trong bốn chén kiểu bằng sứ mỏng tang, bên ngoài vẽ hoa văn chùa chiền, tráng men xanh lam.Thịt nạc kho ngọt,   thịt bò kho cắt lát, thịt heo luộc ngâm nước mắm ngon, chả thủ , cá thu chiên xốt cà chua, canh miến nấu gà, xúp lơ và đậu hòa lan xào thịt nạc, bánh tét, dưa kiệu,  dưa cải chua .Các thứ dưa mẹ sai tôi gắp từ thẩu, từ  khạp ra . Tôi thò  đũa  vào chiếc khạp men da lươn bóng láng, kéo lên những cọng dưa cải vàng ươm, mùi thơm chua chua dìu dịu, mà cứ mong  có một phép lạ nào đó, gắp được… cây viết máy . Ôi! Cây viết máy của tôi .Nó không còn mới, nhưng nó đã gắn bó với tôi hai năm rưỡi rồi. Nắp viết màu vàng, thân màu nâu   ánh lên tia đèn trong đêm, tia nắng bên cửa sổ , bây giờ chỉ còn lớp vỏ thôi . Cái họng lưỡi gà để gắn một mẩu ngòi mỏng mảnh như cọng cỏ đã cháy queo, chảy nhựa, biến dạng đến độ thủ phạm hẳn phải vất cả lắm  mới đun được vào trong phần nắp rỗng .  Ngòi màu vàng như thể được mạ cũng cháy đen, trở thành một mẩu thép quăn queo, chẳng khác gì moi từ bếp  tro ra .
    Hồi đêm, lúc ai nấy cùng kéo ra sân cúng giao thừa,tôi ngồi nấn ná trong buồng học, chỉ vì muốn nghe cô xướng ngôn viên thông báo kết quả cuộc thi thơ trên đài phát thanh  Saigon. Giải nhất thuộc về một người lính đóng ở đồn xa,   đâu như tận Đức Cơ. Rồi cô Hồng Vân ngâm bài thơ này, da diết đến nao lòng . Người lính chỉ mơ ước một điều  rằng xuân này sẽ là xuân thanh bình . Bỗng dưng tôi muốn viết đôi điều lên nhật kí. Nhưng mẹ đã gọi tôi ra đón giao thừa .
  Tiếng pháo nổ râm ran, có đôi tiếng súng từ xa vọng về .
  Ban thờ  cúng giao thừa  có  bình nhang, đèn cầy cắm trên hai cái đáy  tách nhỏ úp ngược, một bình bông bẻ ngoài vườn. Một dĩa trái cây, con gà, cộ xôi nếp trắng.Ly rượu. Cha tôi vận áo dài khăn đóng khẽ khàng đốt nhang, hai anh cả đứng kế bên. Thằng út và mẹ đứng sau lưng,tôi đứng cùng hàng với các chú trong nhà.  Từ khi hai chị lần lượt đi lấy chồng, mấy năm rồi  lễ giao   thừa nhà tôi cũng ngần ấy   người. Vắng bóng các chị làm công . Họ giờ này cũng đang đón giao thừa ngoài quê, ra giêng mới quay vào.Các chú đã từ ngày vào đây  chưa về ăn tết. Họ không thể về, chỉ vì e ngại chuyện bị bắt đi quân dịch. Món tiền để dành cả năm, các chị, hoặc anh Chút về quê,sẽ chuyển giúp họ. Đôi khi cũng có chú về thăm quê khi nhà có giỗ kị, hay cưới xin, ma chay. Trong đêm giao thờ ở xứ người, vẻ mặt mỗi chú một nét trầm tư .
 Bỗng tôi có cảm giác như một ai đó đang lặng lẽ đến đứng sau lưng tôi, chắc một chú nào đó . Tôi chăm chú nghe cha tôi lầm bầm khấn nguyện, rồi giật mình khi các anh châm ngòi vào dây pháo treo đu đưa dưới một cành tre cao cắm ngang hiên. Xuân đã về .Lại một xuân nữa đến trong khói lửa chiến tranh.Mùa xuân vẫn xanh… Chiếc bàn đặt lễ vật cúng giao thừa được khiêng trả lại nơi phòng khách, tôi  thoáng thấy một bóng người tập tễnh đặt  bốn chiếc ghế nhỏ vào  đúng vị trí nơi bàn. Không phải anh Chút chứ ? Anh đã về Saigon ăn tết cùng các chị từ mấy hôm trước rồi mà .
  Nhà cửa bây giờ tối om, chỉ còn ánh sáng leo lét của ngọn đèn dầu nơi bàn thờ. Cha tôi vẫn trong bộ áo dài khăn đóng cúng giao thừa  cầm đèn pin đi khắp nhà để xông đất . Bắt đầu từ sân,  ông bước qua khung cửa chính giữa nhà, lại buồng mình, qua buồng các con trai, phòng khách, rồi buồng vợ, phòng học, khu con gái, tôi tớ, nhà bếp, bể nước, nhà kho, chuồng trại… Ai nấy dù chưa ngủ cũng phải chui hết vô mùng, tuyệt  đối  không để ông chủ nhà đang tự “xông đất năm mới” nhà mình thấy mặt .  Có năm lúc cha tôi ra đến nhà kho, có một chú đêm hôm bỗng phải "đi nặng " đành liều mạng nhảy ùm
 vào trong ngăn heo ở, thế là sau đó vừa phải “dọn nhà”cho heo, lại phải lịch kịch đun nước … tổng vệ sinh ! Đây là một phong tục mà Vĩnh bảo rằng nhà nó không có, tuy nhiên tôi vẫn thấy hay hay, vì sáng mồng một chẳng phải  canh chừng ai vào nhà mình sớm nhất để rông cả năm.
  Vậy thủ phạm khiến cây bút máy của tôi bị cháy queo đen như thế, chẳng lẽ là ..? Ngay đầu sáng mồng một tết thế này, tôi không thể vác bộ mặt bí xị  đưa ra trước mọi người, cũng không được để lòng nặng nề vì cứ mãi ngờ vực ai đó . Có chăng, phải chờ đến hết mồng ba, khi tiễn ông bà về trời, mà mẹ tôi gọi là lễ đốt vàng .
   Ngày tết nhà tôi vắng bóng các chị làm công, nhưng có thêm các anh ở xa về. Mâm cơm để bê qua cho anh Thạch bây giờ do hai anh lớn  nhận lấy . Sáng nay tôi bỗng thấy có thêm một tô cháo. Anh Thạch đã bị đau  rồi sao, hôm qua mới thấy các chú nhà tôi, hai anh  kéo qua bên ấy hớt tóc,  đun nước tắm gội, ủi chải áo quần, có tiếng anh Thạch hát vui vẻ lắm mà. Từ trưa họ đã  mang mấy tờ báo cũ của anh Thạch về cắt dán tạo thành một chiếc áo khoác, tròng vô  thân trên để tóc không vương vãi ra áo quần. Hằng ngày trong thôn có một chú làm nghề “cúp “ dạo, đeo một chiếc hòm vuông đi quanh làng, hay ghé vào nhà tôi buổi trưa, tranh thủ lúc các chú được nghỉ ngơi. Nhưng bây giờ có thợ “cây nhà lá vườn” vẫn thích thú hơn chứ.
 Trước đó, họ đã cật lực với bao công việc cuối năm. Một chiều cuối năm ở quê luôn bận rộn. Phải tưới cây cho thật đẫm,vì tiết trời ra  giêng rất nắng, và chịu khát suốt mấy ngày tết. Phải gom cất  gọn gàng các nông nụ. Vườn tược,nhà cửa gọn gàng .
Anh Thạch đau, hay là … ? Chiều tôi hôm qua, tôi thấy các anh mang bông băng, kim tiêm qua nhà bên ấy, khi về bê theo một xô nước loang loáng đỏ, đầy bông băng. Tôi thấy cha tôi lặng lẽ vắt khô mớ bông ấy, tẩm dầu lửa đốt rồi sai thằng cu con ngồi canh chừng, vẻ mặt ông có chút lo âu căng thẳng . Chắc bên anh Thạch lại có ông bạn nào  đi cưa củi, bị cây đè nên u đầu, què chân chăng , nên ghé nhà anh nghỉ ngơi. Nhà anh Thạch vốn rộng hơn nhà tôi,có tới bốn năm bộ phản   bằng gỗ lim , gụ lên nước bóng loáng,thường  được che kín để tránh bụi bằng những tấm vải rộng can lại  từ những bao vải đựng bột mì do Mỹ viện trợ,ai chưa quen mắt bước vào mọi phòng chỉ thấy ngập một màu trắng. Tôi đã có lần xem  xi nê thấy bàn ghế chủ nhà phủ  vải trắng khi họ đi xa,  cho nên lại cảm thấy gần gũi . Các chú có khi cất tấm che, leo lên thực hiện các món võ “vật”.Ở nhà tôi nếu vật như thế thì tối đến không còn giường để mà ngủ ! Có lần tôi thắc mắc sao anh Thạch không cho sinh viên trên Viện Đại học thuê trọ. Con dốc bên hông nhà anh được lát đá khá sạch sẽ, chứ không lầy lội như con đường  làng dẫn lên đình phía nhà tôi. Đường lên Viện cũng không xa.Anh Thạch ở một mình cũng buồn, lâu lâu anh Chút mới ghé. Anh ấy là con cha tôi, là cháu ông Cửu Miên, là con ông Tiến bố Vĩnh, còn con một ông cha cố nào đó nữa,nên anh  có rất nhiều chốn dừng chân trên bước đường lữ thứ, anh bảo thế . Nhưng khi nghe tôi đề nghị như thế, cha tôi nạt: Cha mi, khôn ngược !
   Sau bữa ăn sáng đầu năm, các chú xúm nhau phụ mẹ tôi dọn dẹp rồi  kéo ra sân vừa cắn hạt dưa vừa phơi nắng. Bên nhà bà Cửu Miên, mọi người sẽ xúm xít  với canh bạc và vận đỏ đen. Có năm các chú nhà tôi đã cháy túi, đến độ đổ nợ. 
Một năm  được nghỉ ngơi khi thời tiết thật đẹp, các chú sẽ đi chùa.  Họ choTre với  tôi, hai con oắt con đi cùng . Thằng cu sẽ theo cha  vô đền họ tộc Nguyễn Thái trong ấp Tân lạc  cùng các anh và ông Cửu Miên cúng đầu năm . Còn bây giờ, một mình cha tôi lên đình. Ông bận chiếc sơ mi đẹp các anh mang về làm quà, khoác chiếc áo len ghi lê hai ông con đổ mồ hôi đan thử trên chiếc máy đan cổ lỗ sĩ, có lẽ từ thời Napoleon để lại,bận thêm chiếc áo dài đen cũ kĩ từ tận xứ Nghệ . Trông ông tươm tất. Tôi chăm chăm nhìn vào lưng áo : thủ phạm  là đây chứ không ai hết . Nhưng để qua mùng bốn tết đã . Nhưng tại sao  đang yên đang lành cha tôi lại đi đốt cây bút của con gái ? Chà, đau cái đầu!
    Tôi ra sân, nhưng không ngồi trên băng ghế đặt mé sân với các chú,các anh , mà đứng thẫn thờ bên phuy nước đầy ắp được bơm  dưới ao lên chiều hôm qua . Nước trong nhờ nhờ, thoang thoảng  mùi rêu tanh, có  mấy con ốc  con bé tí như đầu móng tay bám vào thành, à có một hay hai con cá lượn tung tăng. Cá này chắc thằng út  vợt ngoài ao thả vô sau khi các chú bơm nước đầy. Tôi sẽ cố đếm ra con thứ ba.Nếu có con này, thì cây bút của tôi… lại cây bút .Tôi lắc đầu.
 Nắng đổ trên tóc nghe ran rát. Chưa có một ngày nào trong năm mà thời tiết đẹp như vậy.Mọi người thường ngày vẫn chăm chăm vào nắng  ở đâu để phơi cỏ, phơi củi, phơi phân tro giống máy, để phơi phóng áo quần, để canh chừng che chắn cây  cối, để mở cửa lớn cho nắng vào, khép cửa nhở để khỏi ai kêu “nắng quá” . Bây giờ người ta đang thả hồn vào nắng để tận hưởng một ngày đầu năm.  Trong đầu tôi chợt vang lên giọng đọc rất êm ái của cô giáo “Ánh sáng ùa đến từng  luồng lớn khiến tôi ngập  trong sắc vàng chói lói. Màu nắng vàng tươi, không nồng lắm và trong như lọc. Da trời xanh lơ lơ, thứ màu xanh e lệ của một thời tiết muốn đẹp nhưng còn ngập ngừng”.Đó là một đoạn văn tả bầu trời trong nắng xuân của nhà văn Bùi Hiển . Tôi lại nhìn vào thùng phuy nước.Kìa, con thứ ba. Không, vẫn chỉ hai con .Cái cây bút máy . Ôi ai có phép màu cho nó trở về như cũ không ? Phải dành dụm rất lâu mới mua được cây khác . Nhưng nếu không có bút thì đi học làm sao ?
  Trên đình có tiếng trống thùng thùng vang lên, tiếng “thượng bái” xướng rất rõ.Các cụ đang tế tự .  Tôi sẽ nói gì khi ông ấy về ? Mặt nước thoáng xao động soi rõ khuôn mặt tôi, một đôi mắt không phải của tôi, nó ủ dột làm sao ? Thôi, một ngày  đầu năm…
-          Lý Bạch ngắm  mặt trời trong thùng phi hả ?
 Tôi giật mình ngẩng đầu nhìn lên.Ồ, anh Chút . Anh đã đi Saigon, sao giờ lại ở  đây ? Cái đầu mới hớt cao nên trông khuôn mặt anh hiền hiền, dại dại. Ngang vành tai có một vết trầy, có  lẽ lúc cạo tóc, chủ nhân sơ ý quẹt lưỡi dao lam. Anh lần ra phía cổng ,nơi hai anh  và các anh chú  đang ngồi ngắm cảnh, hình như lưng hơi vẹo về một bên, bước chân tấp tểnh . Anh cũng bận áo quần tươm tất như các anh tôi, chỉ khác là đi dép da. Mặt anh đỏ ửng, môi khô xám như người đang bị sốt. Cả ba kéo nhau lên hiên,  vô nhà,tôi thấy các chú đưa mắt nhìn theo. Tôi quay vào, dự định sẽ đến bàn thờ thắp nhang , nhưng thấy cánh cửa lên nhà trên đã khép hờ, anh Chút quay lưng ra ngoài, hai anh tôi vạch áo anh  ngắm
 nghía, có tiếng một anh thì thào tôi chỉ nghe lõm bõm :  thì đi… người ta nghi .
   Vậy là anh Chút về từ chiều qua.Có lẽ bị tai nạn xe cộ trong ấy. Chị Nhụy đã  vào ra Saigon nhiều bận thăm chồng, trước đó còn ở đây cả năm để chữa bệnh, xuýt xoa : Ui cha trong nớ xe nhiều hơn người, mà ra đường xe tránh người chớ người không tránh xe . Tôi luôn nghe trên radio quảng cáo bán xe “ An toàn trên xa lộ, thanh lịch trong thành phố, tiện lợi khi vào ngõ hẻm, và nhất là làm cho bà xã hài lòng vì nó bền chắc . Đó là chiếc suzuki lý tưởng”.Rồi tiếng cười khanh khách của một phụ nữ,  và  giọng nam hấp tới giới thiệu địa chỉ  Ngô Hảo 58 Pasteur .Ở ấp tôi đã có người trốn lính, vào  đây đi học,rồi ngã xe, gãy chân, chữa trị rất tốn kém.
   Thằng cu em chạy xộc vào nhà, cuống quýt gỡ chiếc nón vải máng trên móc, hấp tấp đội  lên đầu. Đó là dấu hiệu cho biết cha tôi từ đình đang về, sẽ dẫn nó đi vô đền . Tôi nhìn ông đang từ từ bước qua khung cửa chính trước bàn  thờ , lại buồng cởi áo. Hình như đôi mắt của tôi đã nói lên tất cả . Ông lên tiếng sai thằng cu xuống bếp rót cho ông ly nước chè, phải là nước  cốt ở ấm trong bếp, chứ nước mời khách thì đã bày sẵn ra bàn rồi . Ngay lúc đó,ông gọi tôi vào buồng học. Đó là một nửa gian buồng của mẹ, cha tôi đã cho ngăn vách, đặt vào đó bàn ghế, bảng đen  , kệ sách để hai đứa nhỏ có một góc học tập đàng hoàng . Rồi ông lập cập moi tận sâu trong túi quần tây  ra mấy tờ giấy bạc, toàn những tờ năm trăm màu xanh rất mới, đó là tiền mẹ  đưa,tiền các anh biếu. Ông nhìn tôi, ân hận. Này, con cầm cái ni.. bữa mô đi học… mua cây bút mới… Còn thì mua truyện mà coi, mua sách mà học, hay đi xi nê với cái con bé nhà ông Tiến. Ban nãy, khi tôi thấy ông nặng nề đi trước,chậm rãi mở cửa phòng, lưng gù xuống,tiếng thở mệt nhọc,  tôi biết rõ ông là thủ phạm và đang tìm cách xử lý, tôi thấy thương ông quá . Đứa con rơm rớm nước mắt , lắc đầu, thôi con không lấy của cha đâu. Con viết đỡ bút Bic rồi con bỏ heo..mua … Thì phải mua mà học chứ . Ông dúi tiền vào tay tôi, tại cha lỡ tay,cha không biết là bút thứ ni thì khác thứ tê. Con cứ đi mua một cái, cái mô đẹp mà con thích nhất, để đi học cho đàng hoàng như người ta . Tôi nhìn những tờ tiền mới trong tay ông . Ông lại đưa thêm một tờ nữa .Đây,  cha cho con… thêm vô mà mua … mua đôi xăng đan loại tốt mà đi học. Tết ni mẹ chưa sắm cho con phải không ?  Trên tay ông chỉ còn một tờ . Ngày tết, cha tôi cũng tạt vào nhà ai đó có sòng bài, nhập hội vài giờ rồi về, tiêu chuẩn của mẹ là như thế : khi mô hết tiền thì về . Nhưng hình như ông không để cạn túi .Có năm ông còn mừng tuổi thêm cho bọn tôi nữa . Đến lúc này thì tôi quay đi.Tôi nỡ lòng nào kia chứ !
 Bây giờ bốn người đàn ông trong nhà tôi đang băng vườn, qua nhà ông Cửu Miên để cùng đi đền. Ông Cửu có xe gắn máy mà thiếu tài xế,  trong nhà tôi thì ngược lại : một anh sẽ chở cha và chở em, anh kia chở ông chú. Tôi thấy thằng em út lon ton chạy trước, cha đi sau, hai anh đi cuối cùng. Khi gần đến nhà ông Cửu,  họ dừng lại vì có tiếng chó sủa ồm ồm.  Một anh   bước nhanh lên để che  hù con chó, anh kia bước đến để sợ em út té ngã. Cha tôi đứng sau cùng. Bóng  dáng gầy guộc của ông đổ lên bóng ba người con ,  trong đó như có bóng của tôi.

       Mọi năm, trong mấy ngày tết, tôi thấy mẹ  thật vất vả vì chuyện bếp núc . Ngày ba bữa phải dọn mâm cỗ cúng. Thức ăn phải hoàn toàn mới. Bày cúng,rửa dọn, cho dù các anh, các chú có xúm phụ, vẫn thấy mẹ cứ quần quật suốt ngày,trong khi mọi người thong dong vui  chơi  Năm nay có anh Chút ăn tết cùng mà bị đau,  bị thương, vết thủng lưng, vết què chân, mẹ tôi lại bỏ công sức nấu cháo, nấu nước lau rửa. Cha tôi quyết định "hóa vàng".cúng đưa ông bà về trời vào chiều mồng hai tết. Đón trưa ba mươi, hôm nay lại tiến ông bà, thế cũng đủ rồi. Ông bà cũng luôn vì con vì cháu mà thôi.Từ đó trở đi, cứ chiều mồng hai là mọi người lúi húi nấu nướng tiến đưa ông bà .
      Hai cây bút   từ món quà mừng tuổi, các cô Mười và Út không cho Tre nhận, vì nó còn bé quá, chưa biết dùng. Tôi  chọn cây màu xanh  mang đi học, còn cây kia gói thật kĩ gác lên một góc la-phông trong buồng. Nhà tôi có gian nhà trên được lợp trần đẹp đẽ, còn gian dưới  cha  tôi chỉ cho thợ gác ván lên mà thôi.Những tấm ván dày gác vội vã lên các    đòn ngang, có khá nhiều khe hỡ. Bọn phụ nữ  liền biến nơi này làm  kho bí mật, cất dấu tiền bạc, đồ đoàn riêng tư. Mẹ tôi cũng cho gác lên các loại nồi niêu chén bát  không dùng nữa . Tôi gác kĩ lắm, nhưng có bữa muốn mang xuống tặng Tre thì không sao tìm thấy.Có lẽ nó đã ,hoặc là kẹt vào một góc nào đó, hoặc là rơi khi người ta mang đồ đạc xuống. Tôi lấy tiền dành dụm mua  làm quà cho Tre cây bút khác . Tre lại không thích viết bút máy, lạ chưa. Tre kể có lần đọc một câu chuyện về  "ông thầy trinh thám" Học sinh kiện tụng vì bị mất viết. Thủ phạm cứ đinh ninh là bút của mình . Thầy đề nghị cô cầm bút viết vài dòng.Cô này chịu thua, trong khi kẻ bị mất viết ro ro  cả trang dài. Vĩnh  thuộc nhiều thánh kinh nên ngưỡng mộ thầy lắm, ôi thầy  không thua vua Salomon tí nào cả . Tre viết bút máy chữ không đẹp. Bỗng nhiên tôi hy vọng cây bút nâu vẫn còn  đâu đó trên trần nhà.Lại kì cạch dành dụm tiền mua cho Tre món quà khác,đôi giày đẹp, Với Tre, hai chân nó cũng là hai tay !
    Ra  tết,anh em tôi lại đi học bình  thường. Chị Nhụy phát hiện ra tờ bạc của cha, cứ khăng khăng bắt tôi đem trả . Chị"lý sự" thì không ai cãi được:  Đã có người bù cho mi tới hai bút,thì mi phải trả lại tiền cho cha chứ . Khi nào chị muốn thuyết phục tôi  điều gì, thì chị "mi tau" . Còn như chị nắm thế chủ động, thì ôi thôi! Tôi chờ một bữa có anh Chút ở nhà,  bèn trịnh trọng bê tờ bạc ra trao trả. Chị Nhụy chưa kịp cầm để đưa cho  cha , anh Chút giằng lấy, thản nhiên đặt trở lại  tờ bạc xếp tư vào tay tôi: của cha cho hắn,là của hắn. Cha làm cháy bút của hắn, thì cha đền. Còn bút kia tui tặng hắn,được không? Giữa  cha, cây bút và tờ bạc bây giờ là : nếu con Xí thấy cha cần tiền, hắn tự giác trả cho cha. Mà cha có cần đâu! Cha đã cho hắn rồi, bồi  thường,đúng như vậy! Cả nhà tôi ai cũng chịu thua chị Nhụy. Nhưng có một người chị phải lùi bước.
 Từ ngày học lớp tám cho đến khi nghỉ hưu,tôi vẫn chưa tìm ra cây viết nâu đẹp ngày mồng một tết ấy. Cha tôi đã về với ông bà, rồi hai mươi lăm sau, mẹ theo chân ông. Liệm ông, người ta đặt vào cạnh chân ông cái điếu cày hút thuốc lào. Liệm bà, người ta  đặt theo bà ô trầu,bình vôi. Đó là vật bất ly thân, là người bạn tâm giao của họ suốt bao năm tháng dài ở dương thế này . Tôi cũng mong muốn ngày nào đó...
    Một ngày lớp gỗ gác trần nhà ấy được dỡ xuống. Dãy nhà ngang này, cậu Bé đứng ra mua cho cô con gái đầu để làm lại nhà mới. Những tấm ván được vác đi.  Người cha ngạc nhiên khi thấy trong lớp bụi dày lưu cửu hằng mấy chục năm, lộ ra một vật cứng,thuôn nhỏ như chiếc hộp đựng bàn chải đánh răng ,được bọc kín trong mấy lớp ni lông. Vàng của mẹ để lại chăng ? Nhưng vàng không thể có hình thù như thế này.Ông lui ra một góc kín,  loay hoay một lúc lâu mới mở ra được.Ồ, một cây bút máy còn mới toanh ! Có tiếng chân ai bước nhẹ sau lưng ông : bà lão chủ ngôi nhà .
                                                              Nguyễn Xuân
                                                       Mùa lễ Thương Binh Liệt Sĩ 2018 .

No comments:

Post a Comment