CÂU CHUYỆN TỪ NHỮNG CON CHÓ …
Từ
ngoài hiên bước vô nhà, ông Đông tiện
tay đóng cứng cánh dẫn ra vườn. Đây là cửa hậu và là cửa chính của ngôi nhà, vì
hằng ngày chúng tôi vẫn ra vào,đón khách qua chính khung cửa trước hành lang nối nhà trên và dưới
này . Trước đây, khi chưa có nhà riêng, vợ chồng cậu Bé
dùng nơi này để cất giữ thực phẩm cho bò lợn, bao giờ qua lại những nghe thơm
nồng mùi bắp rang, đậu rang. Bây giờ, hành lang là phòng riêng của con chó Lu.
Tối đến, các cửa phòng đều đóng lại, cửa
hành lang lại hé mở, chàng Lu cứ việc ra vào suốt đêm. Nó có nhiệm vụ
canh phòng cho hàng trăm con người trên
khu vực đất đai cha mẹ tôi để lại cho con cái, khách trọ,chủ nhà, cháu chắt . Nó còn có bổn phận rượt đuổi không cho
một con chuột nào đêm đêm mò vào gian
bếp kiếm ăn. Tính ra nó đã cắn cổ gần chục con chuột hôi, có con to bằng cả cổ
tay tôi, tròn lẳn .Sao tôi lại sợ chuột
đến thế !
Nghe tiếng cửa đóng mạnh,tôi lên tiếng: Ơ,
sao ông không để cho con Lu hắn ra vô ? Mùa mưa đã về, con chó nhỏ bớt lang
thang đùa nghịch với mấy con chó pet của khu trọ sinh viên lúc đêm về , mà rúc
vào tấm bao tải dày, nằm tìm hơi ấm.
Ông Đông cười thành tiếng: Chưa ngủ mà đã mớ
rồi hả ? Con Lu giờ này đang canh rẫy cà phê Cầu Đất.
Tôi hơi sững người.Anh con rể chị cả tôi đã đón nó về đây mấy hôm
rồi, khiến tôi luôn nhớ nó. Con chó nhỏ người ,chắc nịch, lông nâu trắng sát da nên ai mới thoạt
nhìn cũng nghĩ đến một chú nai con thơ ngây.Nhưng Lu đã bốn tuổi, cao chưa đến
một mét, nặng gần mười ký, rất tinh khôn . Nó chẳng hề kén ăn, mà dứt khoát không buồn ngó đến của ngon vật lạ
người khác cho. Dáng nhỏ, đôi khi cũng
bị lũ chó to lớn trên khu cư xá của giảng viên đại học cắn sứt một mảng đuôi
hay lưng, nhưng nó không chịu thua, không sợ hãi. Tiếng sủa rất to,chạy nhanh
lắm . Khách Cầu Đất lên chơi luôn ngắm nghía, giá mà chó cái, nó đẻ thì xin về
một cặp để canh rẫy. Thế nhưng Lu không
thể sinh nở, nên đành mang thân nam nhi
“ đi công tác”. Tôi không thể viện lý do là để nó coi nhà, bắt chuột , mà
nể chị cả quá .Chị bảo cho tụi nó mượn
thời gian, rồi có chó cái nhà ai ở dưới đây đẻ, chị sẽ xin cho một con khác. Như vậy là mượn rất
lâu. Tôi nhớ vẻ mặt vừa tiếc, vừa hận
của người cháu rể : Tí nữa thì con ở tù. Cái thằng trộm chó may mà né được nhát
rựa con phang. Bắt đi con chó lông đỏ rực,to như con bê, bọn trộm hẳn đông .
Nhưng đột nhiên ông Đông lại mở cửa bước ra hiên. Hay là nước cờ đấu với anh Kem bây
giờ mới nghĩ ra . Một lát sau ông về, giọng có vẻ hoan hỉ. Tôi nhờ mấy đứa sinh viên lên mạng đăng ký mua con
chó khác. Mấy con chó tụi nó nuôi cũng
mua trên mạng. Bà chịu khó chờ ít bữa. Tôi kéo chăn lên cổ, ừ rồi mình sẽ có con chó khác . Trong đầu tôi
vẫn còn hình ảnh hôm nào Lu được đưa đi. Ba người đàn ông trong những bộ trang
phục mới cứng, trông như những tờ giấy bạc chưa ai dùng, đánh hai chiếc xe máy
được lau chùi bóng lộn, sau một xe có cột hai cái giỏ nhựa mà tôi quen nghe gọi là két ,két đựng bia, có
luôn nhiệm vụ đóng rau chở đi ra chợ , qua tỉnh khác . Nhưng hai két chồng úp
cột sau xe luôn ám ảnh tôi . Cách đây khá lâu, khi lũ con cậu Bé có đứa vừa
chào đời mà nay đã tốt nghiệp đại học, đã đi làm ba bốn năm, một chú ghé nhà
tôi chở đi những lọ thuốc trừ sâu cậu Bé
nhượng cho, rồi tôi không bao giờ có dịp gặp chú nông dân này. Chiếc xe ngựa mang
rau từ vùng ngoại ô ra đã va vào ông khi
họ tránh nhau ngay giữa ngã ba Hồ Xuân Hương . Mà bây giờ, con chó Lu được đón
về phải đi qua ngã ba ấy. Mặt ba người đàn ông hơi đỏ . Họ vừa đi dự tiệc cưới về Tôi lo lắng thực sự : Nè, chở con Lu của tôi
đi mà say vậy làm sao ? Anh con rể, tuổi
ngoài bốn mươi nhìn tôi, phân trần : Dì,
con uống “nhiên thân” một hớp một, tại
ông già thằng rể năn nỉ quá. Anh
này gia đình theo đạo Cao Đài, một tháng
ăn chay tám ngày , không hút thuốc, không nghiện rượu.Có thể anh ta nói thật .
Một người khác đang loay hoay dùng thép vá cái lỗ thủng bên hông két. Anh ta
vừa lấy một miếng bìa cứng, che lại
phòng hờ con chó nhỏ thò đầu ra ,vừa
ngẩng lên cười : Only one glass of beer. Người còn lại cũng phụ họa, only one
glass of wine . Họ đều có bằng tốt
nghiệp cấp ba, hiểu rõ “ nhiên thân” là gì, rồi thì chơi chữ .Tôi cáu, không có
âu li âu liếc chi hết, cứ để con Lu ở đây , rồi kêu tắc xi đi ,cho an toàn. Ba
người đàn ông nhìn ông Đông như ăn nỉ, làm sao đây chú. Hai ông anh tôi trờ
tới, thôi cho tụi hắn chở xe gắn máy cũng được mà. Ba trự hộ tống con
chó con, không sao đâu !Tôi nhìn con chó
nhỏ đứng cúi đầu trong két,thích thú gặm mớ xương xẩu quà cưới .Bọn này cũng
biết chiều chó đây.
Sau ngày
đăng ký mấy hôm, tôi bị chận lại ở vòi nước khi đem quần áo ra giặt . Đi
coi chó cô ơi. Có người ra bán trên
mạng. Đi đâu? Lên thung lũng Vàng .Tôi quẹt hai bàn tay ướt lên lưng áo, quay vào nhà tìm cái điện thoại .
Tôi sẽ đi với anh xe thồ là người quen trong xóm. Phải đem theo
bao hay cái giỏ hè. Bọc theo tiền,
nhân tiện đưa chó đi chích ngừa luôn .Nhưng chàng thanh niên đã đánh xe
ra sân, nón bảo hiểm đội trên đầu,chiếc ba lô
cũ đeo ngang lưng .Con đưa cô đi,
bữa nay con rảnh cả ngày . Anh chàng này không phải là sinh viên mà là anh… của
sinh viên.Tôi quen cậu em học khoa Tin
năm nhất trên trường Đại học Dalat, trọ ở gian buồng ngay trước sân nhà tôi ,
khi chiếc máy vi tính của tôi có bữa gặp vấn đề . Rồi tôi cũng quen với con
chó con của họ, một con chó lông trắng xù lên như mớ bông gòn rối , bạn của Lu
, quen luôn người anh có tay nghề làm mộc giỏi, ngày ngày phóng xe qua tận khu
ấp Tân Lạc hồi xưa , làm thuê cho tiệm chuyên
đóng bàn ghế giường tủ , sáng sớm
đi làm, tối về lúi húi nấu nướng ,giặt giũ, quét dọn, y như ông bố để cho đứa
em thiếu bố mẹ yên tâm học hành. Ông anh ba mươi mà chưa dám có bồ .(còn nữa )
No comments:
Post a Comment