Thursday, April 6, 2017

THẾ GIỚ MÀU HỒNG

      THẾ GIỚ MÀU HỒNG
   Những ngày chưa về hưu, thời gian biểu của tôi cũng không khác nhiều đồng nghiệp, rất bận rộn  .Một ngày của tôi  bắt đầu từ … ba giờ sáng , lúc mà mọi người còn say ngủ .Rồi kéo dài cho đến khỏang bảy giờ chiều. Vậy khoảng thời gian còn  lại ? Tôi… đi ngủ !



      Tôi nhớ ngày đầu tiên về nhận công tác ở trường Đống Đa , cách nhà độ  năm cây số, nhưng  do  con  đường Xô Viết Nghệ Tĩnh có  nhiều dốc đứng nên thấy rất xa . Trường thường tổ chức cho học sinh đọc báo, ôn tập  khoảng ba mươi  phút trước tiết học đầu lúc bảy giờ , nên  đôi khi giáo viên chủ nhiệm  có việc gặp lớp phải  đến   trước sáu rưỡi . Tôi  rời nhà  sau năm giờ. Ăn cơm sáng  lúc bốn giờ hơn. Vậy muốn nấu nướng cho cả ngày cho hai mẹ con, thì dậy lúc ấy là hợp lý .
     Gian bếp rộng và thoáng, có một khung cửa kính lớn  gắn  song sắt trông ra vườn rau. Bên ngoài vườn là con đường làng chạy thẳng góc với vườn, sáng sáng có nhiều người từ khu Nguyễn Công Trứ hoặc  ấp Hà Đông muốn qua Đa Thiện, hay sinh viên trọ ở các khu này đều  đi băng qua con đường nhỏ này . Trước kia, đây là một phần của cái bể đá đựng nước rất lớn. Cậu Bé đã cho cải tạo lại thành hai gian buồng  riêng cho bốn    đứa con mà cô vợ đẻ rất khéo, cặp nữ, cặp nam, rồi một gian bếp cho mẹ và tôi, để chúng tôi “ ra riêng”. Tôi vừa loay hoay chế biến các món ăn vừa xem truyền hình ,  vừa sắp xếp trong đầu những  việc phải làm một ngày, có khi nghiền ngẫm một trang giáo án đang soạn dở chiều tối hôm qua . Khung kính có che rèm, ti vi tôi vặn volume vừa đủ nghe, nhưng cũng khiến có người  để ý . Có hôm tôi  vừa dắt xe đạp ra  ngõ thì gặp một cô  gái cùng qua mé Phan Đình Phúng với tôi. Chúng tôi thong thả đạp một đoạn Nguyễn Công Trứ trong không khí thoáng đãng, se lạnh của buổi mai cao nguyên. Cô gái hỏi: Nhà   chị  mới cho ai thuê hả ? Tôi ngạc nhiên,  ai thuê chứ, nhà tám người , chật đút à . Chứ có ai dậy sớm lắm, ở khu bể nước, rồi coi ti vi nữa . Tôi phì  cười .  Thưa chị, người thuê là em đây. Cô  gái  giương mắt nhìn tôi, cứ ngỡ tôi  đang  dấu chuyện gì . Chứ không phải người ta đi buôn nên phải dậy sớm dữ vậy. Tôi lại cười, bộ cứ đi buôn mới dậy sớm hả . Tôi trần tình với nó rằng  mắt tôi bị quáng gà,   chạng vạng là mù,  thì chỉ còn cách đi ngủ từ khi  trời vừa tối, mà giờ đó mẹ tôi cũng vô mùng rồi . Ngủ sớm thì dậy sớm. Tôi thường soạn giáo án trong bếp luôn .Hèn  chi . Bây giờ thì cô ta tin . Hôm sau tôi lại gặp cô gái. Bây giờ thì người kể lể là tôi, rồi hai  phụ nữ lại cười suốt quãng đường. Hôm ấy cô gái không rẽ ra Phan Đình Phùng mà  có việc qua trường  Đa Thành, cũng gần Đống Đa,thế là tôi bỗng có bạn. Mặt trời phía vườn nhà tôi cứ đuổi theo lưng hai người , phả thêm hơn ấm , con đường như  ngắn lại. Đà Lạt có nhiều con đường đẹp,bởi  nhờ những hàng thông cao vút chạy hai bên, hay len lỏi qua những ngọn đồi vắng  . Đường Xô Viết Nghệ Tĩnh  chạy men theo chân nghĩa trang, trông  xuống một thung lũng lác đác nhà và vườn có dạo chỉ chuyên trồng dâu của làng hoa nổi tiếng , Hà Đông .Những ngôi nhà có mái sát lề đường, cổng trông ra vườn, vì  vậy mà con đường lúc  bình minh thật vắng vẻ ,chỉ có đám học trò miệt  Phước Thành  gần Lạc Dương  theo học các trường chuyên  dưới phố mới  đi sớm, cắm cúi đổ dốc, hay  một vài người vội vã ra khu trung tâm để  đi làm . Giáp đông.quỳ nở vàng rực,  từ đồi sà xuống đường, hay từ cổng nhà ai nghiêng qua sân , trông như những bức tranh hoa ai đó vừa phóng bút .Trong đầu tôi vẫn còn hình ảnh một bà bác lụm  cụm lần vào bếp, ngỡ ngàng nhìn tôi như  chủ nhà phát hiện ra kẻ gian, sau đó bà thì thào với mẹ tôi :  Có con mệ mô thuê nhà ả hả. Mần nghề chi mà dậy sớm dại. Mẹ tôi ngạc nhiên về tôi, còn tôi thì ngạc nhiên về bà . Bà ở Nghệ vào chơi, ghé nhà khi tôi đã đi ngủ . Sau đó cả ba cùng cười.  Bà lại tò mò, đi dáy mà phải dy nửa đêm ga gáy rứa tê ! Đi dáy, đó là động tôi nghe lần thứ hai, người đầu là Bà Bác . Cô giá ngửa cổ ra cười ,thấy chưa, đâu phải mình em thắc mắc về  khung cửa nhà chị sáng  đèn giờ đó . Dạo các bà thường ghé chơi, khi mẹ tôi đã đi xa ,chỉ còn tôi  một trong nhà,  tôi khuân người bạn này vào phòng khách .
 Nhưng những buổi sáng bắt đầu như thế lại tạo cho tôi niềm hứng khởi về một ngày bận rộn mà bạn bè luôn mồm kêu, có một tỉ việc phải làm .
     Tivi mới hôm nay tôi lại đem  treo trong bếp . Sau khi sang nhà mới, Cậu Bé cũng cho sửa sang lại ngôi nhà cũ theo  lập lăng ( plan ) của mẹ . Buồng mẹ và buồng tôi cùng “lên đời”, lên khu hồi xưa chỉ ưu tiên cho nam giới , phòng đặt ban thờ vẫn ở giữa.   Hai gian buồng  của lũ trẻ chính là phòng khách và phòng dành cho khách nghỉ  qua đêm, hay ban ngày các bà ghé tập yoga .   Dãy nhà ngang có buồng cho đám phụ nữ,lùi phía bếp là buồng ngủ của các chú làm công , bây giờ niêm phong lại, có ai cần làm nhà sẽ bán. Đó là hồi môn mẹ dành cho   tôi khi về già , của để dành .  Ý định đó nảy sinh khi tôi bị đình chỉ giảng  dạy một  năm, cứ lo lắng phải về vườn sớm, người  thì khuyên mở nhà trẻ, kẻ hiến kế lập hiệu may ( mà mắt tôi rất kém !) có người  đến hợp đồng tu sửa làm nhà trọ, còn tôi thì …  lại dồ . Nghĩ chưa ra . Nhưng bây giờ  đứa con lớn  của Cậu Bé chưa có nơi ở, tôi đã ưu tiên cho nó. Có một chút vốn gửi tiết kiệm, cô cháu còn xin nợ một nửa, tôi  vui vẻ ô kê ngay. Mới thấy thương mẹ nhiều, lại thấy cuộc sống mình vẫn đủ đầy .

     Tôi vẫn giữ nếp sinh hoạt như xưa, đi ngủ và dậy cùng với .. gà .Có những chương trình  trên ti vi , theo lời chị Hạ Em, càng về khuya càng hay, rồi ban ngày phát lại,  nhưng tôi vẫn chưa thể canh được giờ để theo dõi. Này, hôm nay chị lại thì thầm, mấy ông bà tình báo  đội A mấy, tao không nhớ- chị ngắc ngứ, tôi thì kiên nhẫn chờ hai từ “ lại dồ” của chị - bữa ni trên ti vi, được gặp ông chủ tịch nước đó . Ở đâu chị? Trong  thành phố Hồ  Chí Minh . Thấy các bà nhiều hơn các ông, bà nào cũng áo dài, đủ màu,cười chúm chím .Cười chúm chím. Tôi nhớ đến người bạn gái , cô sinh viên  Saigon của anh H.  với lá thư viết bằng tay  trái, nét chữ vụng về và hẳn đã cố gắng hết mức .Có lẽ  lúc  viết cô cũng chúm chím      Dalat có nhiều điều lạ và  vui anh à . Anh ở nơi nào, hãy  yên lòng anh nhé. Ti vi chương trình Cà phê sáng đang chiếu một khung cảnh tràn ngập màu hồng của một phụ nữ yêu mùa hồng . Quanh tôi cũng  đâu thiếu màu hồng, có  cả  màu xanh của những cành đậu ngự đang lần leo lên giàn cao , để hướng về nắng và gió , và ... lại dồ . 
                              NGUYỄN XUÂN .

No comments:

Post a Comment