CÂU CHUYỆN
TỪ NHỮNG CON CHÓ … (tt )
Bây giờ, hành lang nhà tôi đêm đêm có hai cô nàng Na - Mum ra vào . Chị
bốn tuổi, mang bầu ngay sau vài tuần
chuyển hộ khẩu, còn em rất bé, đang tập
sủa . Ông Đông về thành phố giúp các con
sửa sang nhà cửa suốt những tháng
trước và sau tết. Nhà vắng một người,
nên bóng hai cún đáng yêu này bỗng là
đôi bạn thân mến .
Na có nhiều nét
giống Lu: lông trắng nâu sát da, thân
săn chắc, tiếng sủa cũng sắc .Mum lông
màu da bò, dáng tròn trĩnh, khỏe mạnh. Hai nàng từ hai nơi đến. Mum “quê” vùng
đèo Prenn,còn La là “dân gốc” Thung Lũng
Vàng .
Hôm tìm đến phố Cité des Pics, bỗng nhiên tôi đổi ý.
Hồ không còn một dấu vết gì , ngoài vườn, nhà , nhà lưới . Những
con người cũng xa lạ . Từ sau khi chia
tay với ngôi trường của tuổi học trò, chúng
tôi bặt tin nhau. Nghe đâu Vĩnh đã định cư ở một nước vùng Châu Âu. Hẳn nơi có
nhiều hồ . Riêng trong tôi vẫn giữ mãi hình ảnh ngôi nhà trong mơ , ngôi nhà của phố Cité des Pics,có
căn gác trông xuống vườn và một thời thiếu nữ tươi đẹp .
Chủ cũ của Na, cô
giáo trong thung lũng Vàng, thỉnh thoảng gọi điện thăm hỏi . Những điều cô gửi gấm, tôi đã cố nhớ: bà
đừng cho ai …nó nhé. Nếu thế, bà trả lại cho con . Và : bà để cho nó đẻ một lứa , rồi … Cô sắp nằm ổ,
thai nặng, chân phù , người mệt mỏi . Con không chăm nó được bà à. Mẹ con mới ở tận Madagui lên nuôi con
vài tháng, chứ ông xã con làm kiểm lâm,đóng tận trạm đầu nguồn Đạ Sa,cả tháng
mới về thăm con một lần .Cô âu yếm nhìn Na co mình lim dim trên xa lông . Ban nãy thấy chúng tôi vào, nó
xông ra sủa ầm ĩ, nhưng bây giờ nằm yên cho tôi vỗ nhẹ lên đầu . Ngôi nhà nhỏ, phòng
khách, phòng ngủ,nhà bếp, gọn gàng,ngăn nắp, sạch sẽ . Nhưng tôi hơi ngạc nhiên
khi thấy kệ sách có hai ngăn , thì một
ngăn đầy những dép giày phụ nữ. Ngăn còn lại, tất cả đều là tiểu thuyết của nhà văn Chu Lai . Cô giáo cười ngượng ngịu. Nhà con hơi chật
nên phải gác dép lên cao . Truyện hả bà?
Của bố chồng con . Ông cụ là bộ đội, mê truyện của ông Chu Lai lắm. Ông xã con
cũng thích . Con thì , cô gái lại cười,
thích xem phim hơn . À, vừa rồi có vở kịch của ông Chu Lai nè, bố
chồng con khen lắm. Bà đã được xem chưa?
Không biết trên mạng có không ? Vở “ Biệt đội báo đen” phải không ? Con chưa
xem, chỉ thấy báo chí đánh giá cao lắm .
Vở kịch tôi chưa
được xem, nhưng như một “ cú hích” để tôi giãi bày nỗi oan về bao vết thương
cay đắng,hận thù
mà ông thầy bói nghiệp dư đã trao lời tiên tri đúng ba mươi năm trước . Giang đu đủ lại hiểu
khác : Chắc ông “Tăng Đông” động viên hả. Tôi
nổi nóng: ông ấy chả biết “ngày
hôm qua thân ái” của tao méo tròn thế nào cả . Mà việc
gì tao phải kể lể ! Tôi thực sự cám ơn
nhà văn giàu lòng cảm thông Chu Lai .
Mang Na về, độ một
tuần sau có cô học trò cũ gọi điện “
Cô đi đón Mum không cô ?” Cô nàng đang
học trên trường đại học, thỉnh thoảng ghé chơi. Nga có hai chị Lan và Thủy là “ đệ tử” dạo
tôi sang thư viện mấy tháng, làm công việc “ giới thiệu sách” theo quyết định
của nữ hiệu trưởng . Hai đứa bé, lớp tám
và bốn, đều học buổi chiều,nên sáng nào
cũng vô thư viện trường học bài . Nhà
chúng nó tận vùng đèo Prenn, nhà trọ thì sát trường, nhưng vì chủ nhà nhường cho một góc trong bếp để đặt
giường, phòng khách nhà chủ luôn tiếp đón người lạ, hai bé chỉ còn cách vào
đây, nơi cô chị theo học.
Mấy bận Nga đến
chơi, thấy vắng Lu, rồi lại thấy Na, nó rủ rê: Cô nuôi thêm một con để con Na
có bạn, nghe cô. Chó cái hả, thôi, nhà nuôi một con là được. Thì cô đem nó đi
triệt sản. Nó không đi lung tung, lại dễ bảo .
Tôi lại mang tâm
lý muốn ngao du sơn thủy nên đồng ý. Nga dắt tôi đi nhờ xe khách của bác tài
chủ ngôi nhà nó trọ. Ông đưa một nhóm toàn nữ đi viếng chùa Linh Phước ở Trại
Mát, họ từ tận miền Tây lên đây. Hai cô trò chúng tôi ngồi băng ghế sau,rộng
rãi . Mười giờ sáng, nắng nhạt, xe chạy qua những rặng thông,bên kia là bầu
trời trong xanh, nhưng tôi luôn có cảm giác
đấy là mặt nước hồ .Nga nhắm mắt ngả đầu ra sau ghế, hẳn khung cảnh
này thật quen thuộc với Nga, tuần hai lần
đi về .Không hiểu sao nó lại “ hăng hái”
mang chó đi cho đến thế !
Mọi người trong nhà Nga, bố mẹ, ông bà ngoại,
thằng em học lớp 11… vui mừng đón tôi . Tôi cũng đã được Nga đưa về đây một vài lần .
Hôm nay nán lại hơi lâu, chờ ông chủ đánh xe qua thì lại quá giang. Tôi
đi lang thang ra cổng .
Lại những khóm thông trước sân, đầu hồi như nhà cũ của
Na. Hình như đã lâu tôi mới có dịp ngắm thông gần đến thế .Những lớp vỏ sần sùi
đắp rất mỹ thuật theo hình thoi, hình
thang như có bàn tay cần mẫn của con người dùng keo dán lên. Vỏ rất
dày, bọc quanh một thân cây thẳng tắp,
cao vút như trụ điện, thế là cụ thông này ở đây lâu lắm rồi . Có một nhà văn
trong nhóm Tự Lực Văn Đoàn đã nhiều lần đến vùng này, từng thổi sáo cho thông
nghe và ngẩn người rất lâu trước những cây
thông đứng lặng yên đợi gió .Một cây thông giữa trời ,lá như reo trên kia , thật hạnh phúc Ồ, một ngôi biệt thự cũ kỹ, vắng lặng cuối đường. Hình như không có người
ở .
Hình như cô bé Lan có lần kể vùng nó ở có một ngôi nhà ma .Tôi tò mò đến
gần. Kiểu nhà của khu phố Cité des Pics
đây mà. Ngôi nhà trong giấc mơ của tôi ! Sân đầy cỏ dại. Một cây mimosa đứng lẻ loi trong góc sân, thân
uốn éo như vũ công , cành lá sum suê dễ khiến người ta liên tưởng đến hình ảnh người vũ công đang biểu diễn với một
chiếc mâm đầy lễ vật trên đầu . Tôi nhớ đến
khóm mimosa được trồng và chăm sóc chu đáo, trong một vuông xi măng đẹp,
ở trước sân thư viện trường tôi. Rất
nhiều buổi sáng tôi ngồi trong thư viện nhìn ngắm nó,những chiếc lá cứ ngỡ
thiếu nước ,màu xanh xám,cứ co lại. Hoa từng chùm như những hạt cườm vàng đính
lên cành, chỉ đưa tay rũ là rụng hết. Mùi hoa thơm dìu dịu . Nhà không có người ở, nhưng cây mimosa
vẫn lặng lẽ nở hoa .Gió thổi lành lạnh. Ở
thung lũng Vàng và thung lũng
thác Prenn này, không gian thoáng đãng hơn nơi tôi ở . Na và Mum rồi sẽ
quen thôi mà .
Nhưng
hai người bạn của tôi không được mọi người quý mến như chàng Lu ,chỉ một
tội: cả hai rất mê gặm… giày dép. Tôi mới hiểu vì sao những người chủ cũ cứ
muốn… chuyển nhà cho chúng . Khu nhà trọ của vợ chồng cậu Bé nườm nượp
khách ra vào, các loại dép lê, săng đan,
giày đủ kiểu đi mưa,đi nắng … đều
nằm lăn lóc trên hiên, trước cửa phòng , những lúc khách trọ về đây nghỉ tối .
Đó cũng là thời điểm hai chị không bị
xích .
Một buổi sáng thức
dậy, tôi như hoa mắt khi thấy trước sân
có bốn năm chiếc dép,giày, săng đan trên
sân, mỗi góc một chiếc, đều thay hình đổi dạng . Có một chiếc bata
kiểu cách còn rất mới và nguyên vẹn.
Động tác đầu tiên của tôi là nhặt từng chiếc còn nguyên vẹn dắt lên dãy lưới B40 làm bờ rào,còn chiếc bị
hỏng thì … dấu đi . Rồi đi tìm hai chị Na-Mum xích lại. Trong đầu tôi hiện lên
hình ảnh cha tôi cầm xác một con gà vừa ra ràng ( mới nở được mấy ngày )
dứ dứ trước mặt con Mực , sau đó ông trót
một roi rất đau lên miệng. Con vật kêu lên đau đớn. Từ đó thấy gà là lảng đi chỗ khác . Không có sẵn roi
mây, à thì bẻ một cành dâu tằm sau bụi chuối . Tôi làm y như ngày nào
cha tôi dạy chó.
Nhưng hôm sau, sân vẫn rải rác vài chiếc dép, giày.
Làm sao bây giờ ? Không thể xích cổ chúng nó suốt cả ngày đêm,cũng không thể treo một tấm bảng ngày cổng “ Coi chừng chó
tha dép” .Chà, thật mệt với tụi bay .
Tôi chưa nghĩ ra cách thì thật bận rộn tiếp những người đi … tìm giày
dép . Bà ơi,bà có thấy chiếc dép tím của
con đâu không ? Chiếc săng đan con mới mua …. Có đứa đến ngay cửa bếp, hăm he :
Con sẽ chém chết mấy con chó của bà đấy !.
Tôi nhờ Quang lên mạng rao. Anh chàng bảo, hay để con chở lên trả cho cô Dung nhé. Bà mẹ
Dung không thích chó, dù là loại không… mê dép giày.
Chỉ có cách là
xích nhiều giờ. Ông Đông về thăm nhà, suốt ngày ngồi ngoài hiên canh chừng .Cứ
hễ thấy chúng leo lên khu nhà trọ là ông lùa về. Giang bảo,để cho ông ấy có
việc làm , không lo thất nghiệp.!
Hôm nay tôi tiếp
một lúc hai người bạn, bà Đu Đủ và một
cô bạn đồng nghiệp khá thân thiết từ
trường cũ ghé qua . Biết tôi có tới hai
con cún nên họ chịu khó gói theo
những bọc xương gà .Bạn tôi còn năm năm nữa mới nghỉ hưu. Cô nàng đã ly dị, nuôi con trai đang học năm cuối cấp ba . Xinh đẹp,thời
trang, giỏi giang nhiều thứ, cũng là bạn
tri âm của bà Đu đủ .Họ có rất nhiều cuộc điện thoại gọi đến, có khi
phải ra hiên trao đổi hàng giờ. Đấy, lại một cuộc gọi. Cô bạn nhìn thoáng qua và dập máy. Giang nhoài người cầm lấy : Ai mà không trả lời trả
vốn vậy chị hai xinh ? Rồi sau đó cả hai tủm tỉm cười. Cô bạn đồng nghiệp nhìn tôi nói như phân trần : Hồi
xưa khác bây giờ rồi, phải không chị.
Tôi không hiểu mô tê ất giáp gì cả . Bà
Đu đủ ghé tai tôi thì thào .
Bạn tôi, cô bạn
đồng nghiệp ấy cũng là cái phao khi tôi
trôi ra giữa giòng nước xoáy. Về trường được vài năm, bỗng một hôm tôi
quyết định viết mấy đề nghị về công tác
Đoàn Đội và chủ nhiệm gửi lên Ban Giám Hiệu .Người nhận là thầy Hiệu phó, một
thầy giáo hiền lành,hát hay , giọng nói dịu dàng, khi tôi vừa về trường ông đã giúp tôi trong công việc
chủ nhiệm rất nhiều. Dường như linh cảm
sẽ có điều không hay xảy ra,tôi xin
thầy giữ
kín tên người gửi . Nhưng chỉ loáng
vài hôm,tôi đã bị thầy Hiệu trưởng, phụ thân của cô bé Ly “ không mời ăn giỗ”
kêu ra gặp và cảnh cáo: Cô ngu vừa thôi nghe
. Tôi không quên ánh mắt long lên giận dữ của thầy. Tôi biết mình đã tự đưa mình lên đoạn đầu đài. Quả là như thế.
Cao điểm là khi nữ hiệu trưởng, người đàn bà thép về nhận công tác, tôi lập
tức có tên trong sổ đen.
Ở thư viện, có khi
tôi được gọi sang bếp đun nước cho thầy cô,có khi đi xếp đề thi . Tôi vẫn lẳng lặng làm . Thầy Hiệu
phó có một lần tình cờ gặp tôi khi tôi qua đây làm đề
thi,ông nhìn tôi cười khinh bỉ và chế giễu : Sao,bây giờ còn kiện nữa không ? Và tôi cũng
không quên nụ cười ấy.
Khi bạn tôi về
nhận công tác, bỗng nhiên hai con người này khá thân thiết với nhau. Công việc
của tôi luôn bộn bề như mọi người, nhưng
luôn được “ chiếu cố” vì … độc thân vui tính . Có những khi muốn có
người hỗ trợ,chỉ biết cách cầu cứu cô này . Coi kiểm tra tiết năm ư ? ( trường
tôi luôn tổ chức cho học sinh kiểm tra
tập trung các môn cơ bản,chính ban, nên chọn tiết cuối vào thứ năm hàng tháng ). Muốn nghỉ để nấu
cơm cho mẹ,chỉ biết cầu cứu cô bạn .Muốn
chỉnh thời khóa biểu ư? Theo nguyên tắc thì phải làm đơn gửi Ban Giám Hiệu. Tôi đi vào văn
phòng Hiệu Trưởng. Ông lạnh lung tiếp
tôi,đọc nhanh lá đơn . Rồi ông vội vã đứng dậy bước ra ngoài, sau khi buông một
câu ngắn: Việc này thuộc Hiệu phó. Thực
ra tôi cũng không muốn viết đơn . Mẹ tôi ngày ấy đã lẫn .Có hôm cụ đổ gạo vào
nồi cơm, nhưng không phải ruột nồi,mà
là cái vỏ. Giờ chơi, sao ruột gan tôi
nóng như lửả .Ba chân bốn cẳng về nhà . May mà nồi chưa bị hỏng nhiều. Chị Nhụy bảo : Cha nhắc mi về đó ! Tôi xin được về sau giờ ra chơi, như thế không có
quyền nghỉ hai ngày trọn vẹn trong tuần. Cái đơn đầy đủ lý do lý trấu này bẹp dí trong cặp. Cô bạn biết được,bảo
: Chị đưa đây cho em. Tuần sau đó, cứ
mỗi khi học trò ra chơi,thì tôi cũng “
hết tiết” .
Năm cuối, có một
việc cô bạn không thể giúp tôi được nữa. Một giáo viên trẻ về trường, tôi nhận
bàn giao. Cô giáo mới dạy lớp 12, lớp có
học sinh đi thi, sẽ có nhiều tiết dạy phụ đạo, thù lao rất
khá. Tôi xuống lớp 10 . Cô bạn an ủi,
thôi thế cũng khỏe chị ạ .Thầy
Hiệu phó gặp tôi, bảo : Do phụ huynh đề nghị . Tôi biết họ sẽ nói thế. Phụ huynh là tất cả .
Cô bạn lại vội vã
phóng xe đi. Bà Đu Đủ cũng chuẩn bị ra về. Đột nhiên khi ra đứng trước hiên,
nhìn Na – Mum đang bị xích nằm co quắp ở
góc thềm , bà ta bảo : Nè, nói đừng giận nghe.Kiếm ai cho tụi hắn đi. Xích thấy tội quá .Nếu chưa biết
cho ai thì tao tìm giùm .
Lúc tôi kỳ cạch
gõ những giòng chữ này, Na đã về rẫy cà
phê, đang ở cữ. Nó sinh năm baby,xinh xắn lắm. Đám bạn Cầu Đất của chàng cháu
rể hoan hỉ : anh ấy đãi tụi con mỗi đứa “
nhiên thân” mười chai .! Còn Mum thì
cũng ở gần chỗ tôi. Chủ mới lại khen :
Con kiếm đầu bò trên tiệm phở cho nó gặm . Nó ngoan và khôn lắm.
Hồ Vạn Kiếp không còn. Những bụi cỏ me chua chua cũng không có cơ
hội đi nhổ lại và nhai cùng Vĩnh. Tôi
cũng sẽ khép lại những chuỗi ngày gõ đầu
bọn trẻ cấp ba không vui nhưng dù
sao,tôi không ân hận vì lời hứa của tôi
ngày nào với một người, thì tôi đã cố
gắng hoàn thành .
Trong gương, bầu
trời ánh lên sắc bạc . Còn bầu trời ngoài cửa sổ thì xám ngoét như chì. Đó
là những ngày đã qua. Nhưng bây giờ thì tôi thấy bầu trời ngoài cửa sổ ánh lên
sắc bạc .
NGUYỄN THỊ XUÂN
Dalat .