NHỮNG HẠT ĐẬU NÀNH (PHẦN 2)
Ngày tháng trôi qua, gia
đình bé nhỏ ấy đã đón mười một mua hoa
dã quỳ nở .Nhưng đến mùa thứ mười hai, họ lại âm thầm ra đi, như dạo nào họ rời
vùng đất miền đông Nam bộ vì sự sống của Hoa Tre .Bây giờ cũng thế. Tết năm ấy
tôi về , gặp Tre đang học lớp 12 , một thiếu nữ với dáng vẻ già dặn hơn tuổi
18,có lẽ vì khuôn mặt xương gầy, vì tia nhìn bình thản,vì mái tóc uốn ngang
thành nếp gọn gàng .Tre kể sẽ thi vào trường đại học Dalat để bớt gánh nặng cho
mẹ .Hai ngành cô bé chọn là luật và báo chí . Lúc ấy tôi cũng đang ấp ủ ước mơ
về thành phố học tiếp theo chính sách địa phương hóa giáo viên của tỉnh .Cô
Mười may tặng tôi một bộ đồ mặc trong nhà , gồm một quần dài và hai áo kiểu
khác nhau .Chưa có ai đặt đồ bộ như tôi . Cô cũng may cho Tre, màu vải và kiểu
ấy, nhưng hai quần một áo . Dalat trời
lạnh nên phải mặc áo len dày quanh năm, áo lâu rách. Dưới vùng kinh tế mới miền đông của tôi thì ngược lại . Tôi đan cho
Tre một chiếc áo len màu trắng pha xanh nước biển ,mặc đi học, đi chơi đều đẹp
. Vẫn là kiểu chui đầu như tất cả mọi kiểu áo của Tre, trừ áo dài, và bây giờ thì có thể trổ thêm mấy đường dây
thừng .Trước đây, áo len của Tre chỉ đan trơn . Cô bé thường theo bọn con trai chui hàng rào, mà kẽm gai rất mê áo có kiểu dây thường . Cứ
tưởng mọi việc sẽ như dự tính . Nào ngờ . Chừng đầu tháng năm tôi nhận được thư
Tre .Lá thư chỉ vỏn vẹn vài giòng,viết vội vã .Tre hỏi nó có thể xuống trường
tôi để cùng ôn tập dịp hè hay không ,vì
nó sẽ thi vào sư phạm như tôi .Tôi hỏi lý do , nhưng không có thư hồi âm . Rồi
Tre đến .Tóc cắt tém , áo blouson rộng , trông chững chạc lắm. Hai đứa tha chiếc ba lô gồm áo quần, sách vở,thức ăn từ chỗ Tre xuống xe ven quốc lộ 20, vào đến
khu tập thể nhà trường thì Tre dúi cho tôi một phong thư dày.Có lẽ là thư nhà của tôi . Rồi nó nằm vật ra giường,
ngủ thiếp đi .Tôi mở thư đọc . Trời ơi ! Thư của chính Tre .Tre đang … có thai . Tre kể một lần ra
phố mua sách ,thấy rạp chiếu phim hay bèn rúc vào xem .Hết phim thì trời đã tối mịt,lại mưa .Có chàng thanh niên rất trẻ đến làm quen, hứa sẽ đưa Tre về ,rồi mời nó đi uống nước ở chỗ bà con, của hàng hoa trong chợ .Tre nhớ
lờ mờ nơi đây có rất nhiều sô đầy nước cắm những bó hoa lay ơn to bọc giấy
báo . Sáng hôm sau,Tre thấy mình ở nhà ,người đau nhừ .Cô Mười bảo hồi đêm có
hai đứa xưng là bạn cùng đưa Tre về trên một chiếc Suzuki.
Thế đó . Tre nghỉ học liên miên, may sao vẫn thi
đỗ tốt nghiệp . Cô Mười muốn Tre lên Buôn mê thuộc ở trọ nhà chú Ngọ cắt cỏ để
sinh em bé, sau đó thì …Nhưng Tre không muốn đứa bé lặp lại số phận mình
ngày xưa .Tre sẽ đi học,đi làm , nuôi con . Giòng chữ này cô bé tô đậm . “Em
mất ngủ một đêm , hai đêm , ba đêm , nhưng đến đêm thứ tư thì em ngủ rất ngon
,bởi vì quá mệt.” Tre
viết tiếp “ Cuộc sống của em những
ngày sắp tới chắc hẳn cũng thế . Em sẽ vô cùng vất vả trong thời
gian đầu,nhưng rồi em sẽ quen” .Cuối thư cô bé nài xin “Chị đừng tỏ lòng thương cảm , trách mắng hay lo lắng cho em. Chỉ mong những ngày
ôn thi ở trường cùng chị, chúng ta sẽ
giữ được nhiều kỷ
niệm vui , để có thể nhắc lại một
mai khi da mồi tóc bạc”. Tre còn ép giữa thư hình vẽ một khuôn mặt ngộ nghĩnh,
Nhìn xuôi là một chàng lính thủy cười, nhưng
nhìn ngược lại là một gã quàng khăn miệng méo xệch đau khổ . “ Em sẽ bắt chước chàng lính” Tre viết lên sau
hình vẽ . Tôi nhẹ nhàng nằm xuống bên Tre , ôm lấy bờ vai gầy của nó . Phải,
nếu tôi là nó, tôi cũng mong mỏi như thế
Chiều tối, hai đứa tôi xuống nhà thầy hiệu trưởng để vừa
báo thầy việc Tre ghé trường, vừa xin
công lệnh đi thi,vừa nhờ thầy giới thiệu
chỗ trọ khi về Huyện đón xe . Chiếc công
lệnh giúp quãng đường về Saigon thi cử
sẽ thuận tiện hơn . Đại khái là mỗi ngày
Ủy ban Huyện có cấp một chuyến xe về Biên hòa, thủ phủ của tỉnh Đồng nai, nơi
tôi đang làm cô giáo . Muốn leo lên xe không hề đơn giản . Phải là cán bộ của
Huyện .Phải có công lệnh,tức giấy cử đi công tác do chính quyền cấp,có con dấu
đỏ hẳn hoi . Xe xuất phát từ văn phòng Ủy ban từ bốn giờ sáng .Tối hôm trước,
cộng lệnh được tập trung trong một cái thùng thư gắn trước của văn phòng
.Trường tôi cách Ủy ban gần tám cây số, ,phương tiện lâu nay bọn tôi có việc
phải lên Huyện là xe đạp ,xe lôi và … ô
tô bước .Muốn về Biên Hòa phải ra đi từ
chiều hôm trước . Bây giờ có Tre, hành
lý của Lục Vân Tiên cùng tiểu đồng xuống núi đi thi chắc hẳn sẽ cồng kềnh, hẳn
phải rời trường khi gà vừa về chuồng
.Rồi tá túc qua đêm ? Tôi có quen một chị đồng nghiệp công tác ở trường
Huyện , khu tập thể trường sát bên Ủy
Ban Huyện ,có giếng nước đầy lủm quanh năm ,có chỗ ngủ qua đêm khá tươm tất Nhưng cái ngày tôi và Tre ghé thì chị đang nghỉ hè
tận quê nhà . Gặp thầy , tôi nói ngay nỗi khó khăn này .
Thầy cười ,ghé nhà con dâu tôi đi , gần đó mà .Tôi thở phào nhẹ nhõm .Lại đăng ký thêm tên Tre trong công lệnh .Thầy
cẩn thận ghi vào một góc, miệng nói tay viết . La Xá Xị . Gốc tây hả . Tây nó có la phăm ,la phin (đàn bà, con gái ) Em họ hả .Thằng này
đẹp trai quá ,mày ở đây lâu bọn thanh niên nó ghen đó .Tre tủm tỉm cười . Thầy ra sau nhà lục lọi rồi mang cho nải
chuối và mấy cái trứng gà để bồi
dưỡng,Tre giành lấy xách .
Ra đến đầu đường Tre phá lên cười .Tôi cũng cười .
Khi Tre ngủ dậy, chúng tôi ra vườn trường thọc được một trái mít to vừa
chín,lại moi được mấy quả bí đỏ đã già nằm lấp dưới cỏ . Thi cử mà ăn nào là mít , bí, giờ lại chuối, trứng
,chưa thi đã biết đậu … cành mềm . Tôi
nạt nộ , mày miệng ăn mắm ăn muối .
Nhưng tôi giật mình .Tôi đã chuẩn bị cho mình những thứ “mắm muối” để văn ôn võ luyện : mấy con gà mái đang tập
nhảy ổ .Mẹ tôi đã làm chà bông gà nhờ Tre mang xuống .Cô Mười thì chuẩn bị cho
Tre hình như là ruốc sả và hình như mấy keo thịt gà kho gừng .Tôi lo lắng , sao
ba bề là gà rồi đó .Mày có ăn được không ?Tôi biết nhà Tre chẳng hề ăn gà ,vì
để trị chứng sốt tê liệt hồi bé,Tre đã ôm không biết bao nhiêu con gà gi vừa
mới cắt cổ .Tre không nhát sợ con gì, nhưng khiếp đảm khi thấy một bóng dáng gà
đi qua !Nhưng Tre thản nhiên , em ăn được thịt gà rồi .Bữa em đau ,ngày nào Má
Út cũng nấu cháo gà cho em .Quãng đường đi về hơn chục cây số bỗng nhiên thấy
ngắn .
Ngày thi sắp
đến, chúng tôi lại lóc cóc cuốc bộ bảy cây số lên trung tâm huyện lỵ
.Hai đứa vác ba lô dạo vòng quanh khu chợ huyện rồi ra dãy đá Ba chồng, một thắng cảnh độc đáo nơi đây,leo lên ngồi chỗ
cao nhất, ăn vắt xôi nguội ,nhìn ra xa .Những vạt lúa xanh thẳm ,có vài chú
trâu lững thững về chuồng .Trường cấp ba với những dãy lớp khuất sau rặng chuối . Bốn năm sau tôi về nơi này chăng
. Lòng chợt bâng khuâng .Cha tôi thư nào cũng nhắc đến chuyện gia thất chưa yên bề của tôi .Mắt Tre mơ màng .Em ước
mai kia về đây,cuộc sống yên bình , hai mẹ già ,một đứa con .Bộ mày không tính
chuyện lấy chồng hả .Tre thản nhiên .Em
có biết yêu iếc đàn ông đâu mà lấy .Ơ, con này .Thiệt đó .Năm lớp mười em có để
một cô bạn cùng khối , nhưng hồi gần hè nhà nhỏ ra nước ngoài sống,em buồn qua
mới gặp tai nạn như vầy .Tôi há hốc nhìn Tre ,nó vẫn thản nhiên .Hồi đó tôi
cũng có gặp cảnh ngộ yêu đương giữa hai người đồng phái , nhưng hình như không
mấy ai quan tâm ,còn người trong cuộc lặng lẽ cam chịu .Nhưng bây giờ với Tre ?
Tre quay sang nhìn tôi,thì thầm .Em nói riêng với chị thôi,chuyện hai má em …Cô Mười và cô Út sẽ sống bên nhau
suốt đời ư ? Vì thế nên họ rất yêu quí Tre .Hình như có lần tôi gặp Cô Út khóc tức
tưởi khi biết có người theo tán tỉnh cô Mười . Cô Mười cũng buồn rười rượi hôm
chú Ngọ muốn mai cô cho một người góa vợ giàu có trên chỗ chú đang làm cà phê .
Ôi tình cảm con người, sao mà rắc rối .
Nhưng hôm bước vào phòng
thi thì Tre bị mất điểm bởi tướng ta nam
nhi già dặn của nó .Tre bị hai nữ giám thị chận ngay cửa.Họ nhìn nó như
người mua trâu ngắm hàng với đôi mắt đầy nghi ngờ .Tóc tém ,áo ca rô dài tay bỏ
ngoài quần .Kính cận gọng vuông kiểu đàn ông .Bút viết, giấy tờ đều nhét vào túi áo . Trang phục , dáng dấp
,cử chỉ .. là của con trai .Lại thêm nét mặt già trước tuổi nữa . Tôi ngồi ngay bàn đầu nhìn ra , đầy lo lắng .
Ban nãy tôi đã chạy ra “cứu bồ” nhưng không được . Cả phòng thi cũng đều nghếch mặt nhìn ra hiên .Chợt
xuất hiện một bà giáo độ tứ tuần, vẻ mặt
nghiêm trang .Hai cô kia giành
nhau nói, bà giáo chỉ lặng nhìn Tre . Một cô làm rơi cây viết ngay dưới chân
Tre,tôi thấy nó cúi xuống nhặt lên . Nó trao cây viết cho cô giáo bằng cả hai tay.Tôi chợt nhận ra vẻ mặt bàng hoàng
của ba người phụ nữ .Có chút ân hận,chút thương cảm … Tre tấp tễnh đi qua chỗ tôi ,có lẽ vì nó bị bắt đứng lâu quá . Tôi khẽ kéo tay áo
nó, con bé liếc nhanh tôi như bảo :
Không sao đâu .
Giữa tháng mười,chúng
tôi cùng về trường Đại học sư phạm trên
thành phố . Tre bây giờ đã đem bụng bầu sáu tháng ra nghênh chiến với mọi người
rồi .Tre vẫn thản nhiên . Hẳn nó đã quen
với tia nhìn mà mọi người thường đặt vào cánh tay phải của nó . Nhưng nhiều
người lo lắng cho nó .Tôi lo vì không
biết chương trình năm nhất nó hoàn thành thế nào .Chị chủ nhà trọ luôn miệng
nhắc nó chuyện đi lại ,ăn uống , ngủ nghỉ . Hai bà mẹ Dalat thường xuyên gửi bánh trái,thuốc thang xuống
.Còn có một người cũng dành mối quan tâm đặc biệt cho Tre : bà giáo ở hội đồng
thi hôm nào . Bà nhận ra nó trước .Bà ghé nhà trọ .Rồi thỉnh thoảng bà lại ghé
,mang cho một món quà nhỏ , động viên nó học hành
.
( còn nữa )
No comments:
Post a Comment