ĐỨA NÀO MÀ …
Đó là một sáng mồng ba tháng chín năm 1987.
Người bạn của tôi vừa có quyết định về đứng lớp ở ngôi trường này,mái trường từng gắn bó với cô nàng suốt quãng đời thiếu nữ. Nhưng bây giờ quay về vẫn hoàn toàn là người khách lạ. Tôi thì vừa -phải day dứt lắm mới đủ dũng khí mà chia tay- công việc phấn trắng ,bảng đen,giáo án,học trò, sau đó thì làm ở tổ bếp một trường mẫu giáo tư thục, để qua làm công nhân bên khu Vườn hoa Thành phố. Mấy hôm rồi tôi đã nhận việc, cũng có chút lấn cấn nhưng tôi tự nhủ, rồi sẽ quen. Tôi dạng hướng ngoại , từ bé đã có thói quen chủ động trong mọi tình huống,với phương châm do tôi tự đề ra “mình phải tốt với người ta, chứ đừng chờ họ đối xử tốt với mình “ Hẳn nhiên ban đầu có thiệt thòi,chịu đựng một chút,nhưng chỉ sau đó không lâu, tôi đã tự tin rằng “ở đâu cũng sống được,miễn mình đừng rụt rè tự ti quá “và nhiều thuận lợi cứ tự nhiên đến . Người bạn của tôi thì “phải”,mà về sau thì thấy là ‘’được “ chuyển về nơi công tác mới . Ngôi trường này rất gần nhà,học sinh phố xá có nhiều điều kiện học tập,nhưng quá láu lỉnh so với đám học trò miền núi của chị ta hai năm trước đó, hẳn vừa vui vừa lo.Nhưng hề gì, vì luôn có tôi bên cạnh làm “quân sư”.
Ngày Quốc Khánh 2.9 năm ấy trời quang quẻ buổi sáng, khách tìm đến khu công viên ở nơi tôi làm việc khá đông,một ki-ốt vừa bán vài món đặc sản,vừa có nhiệm vụ giao dịch chụp ảnh, tức là khi khách được các chàng phó nhòm chụp dạo khắp khu vườn hoa, họ sẽ giao cho tôi công việc thu tiền từ khách,dĩ nhiên là trao cho họ những tấm ảnh màu tươi tắn vừa chụp. Quầy tôi cũng có bày biện khung cảnh làm nền cho miền cao nguyên hoang dã này,nhà sàn, bình rượu cần, những bộ váy áo, gùi mây, những giò lan rừng, làm tiểu cảnh cho khách chụp hình ảnh . Nhưng xế chiều thì trời bỗng nổi mưa gió, dông lốc cuồn cuộn. Hình như bị ảnh hưởng bởi một cơn bão số mấy đó từ tận ngoài miền Trung. Căn nhà nhỏ hai tầng mới cất của tôi, có mái nhà nằm ngay dưới một cành thông to,già cỗi, bị gió quật đổ ầm ầm, tiếng cành lá sàn sạt trên mái tôn,tiếng những chùm quả thông,mọi khi tôi vẫn có thói quen dỗ giấc ngủ bằng cách đếm từng quả thông từ trên nhiều cành khác rơi “ cạch”xuống mái nhà,rồi chờ cho nó lăn lông lốc trong tiếng gió rít khẽ, có lẽ chúng nó đã tìm một chỗ trên góc sân nhà sau tiếng “bịch” nhỏ hơn ,và sáng hôm sau, đi ra sân thế nào cũng dẫm phải từng đám. Tôi vội vã kiếm chổi tre gom lại,hốt cả đem vào nhà, bê lên sàn gỗ trên lầu,rải ra cho khô, bởi những trái rụng đều đã già,chuyển từ xanh sang nâu,nhiều trái đã bung xoè như những đoá hoa mà cành nào cũng cứng ngắc. Ngày ấy có mốt cưa tranh gỗ,đại khái là người thợ sẽ dùng một tấm ván thông mỏng,chỉ độ một hay nửa phân, cắt ra thành nhiều hình khối, chữ nhật, ô van, tròn, rồi dùng bút lửa phác hoạ lên đó những hình ảnh đầy thẩm mỹ,khuôn mặt thiếu nữ, hồ Xuân Hương lúc chiều buông,nhà Thuỷ tạ, có khi đục lọng một mái tóc buông lơi che nửa khuôn mặt thanh tú,một bàn tay năm ngón thanh mảnh cầm hờ hững mấy cành hoa hồng, rồi cưa khuyết, để người ngắm chỉ thấy nét khuyết qua mặt gỗ… Để cho bức tranh cưa lộng thêm sinh động, người ta dán lên đó vài chiếc cành quả thông khô già,kết thành những cánh hoa mai ,hoa cúc xinh xắn. Những khung ảnh phong cảnh núi non, hồ nước, làng mạc bày bán trong các hiệu sách cũng được trang trí diềm bằng cánh quả thông,có khi gắn cả nguyên trái,với những khung tranh to. Dịp lễ Hiến chương nhà giáo,bọn học trò luôn tìm đến mua quà tặng thầy cô bằng những bức ảnh này, ghi những lời chúc trang trọng, rồi khệ nệ bê đến nhà ông thầy bà cô chủ nhiệm của chúng,vẻ mặt hân hoan vô cùng.Thầy sẽ tìm treo lên một bức vách ngay phòng khách, để ai ra vào cũng thấy, và hẳn là để cho bọn trẻ mỗi khi có dịp ghé thăm thầy, trong năm học đó thôi,hài lòng, chứ năm sau chúng lại có ông thầy bà cô chủ nhiệm khác,thì chúng lại kín đáo liếc nhìn,biết thầy vẫn bỏ công lau bụi mỗi khi dọn dẹp nhà cửa. Rồi năm sau sẽ có lớp khác tặng.. Tôi kể dài dòng vì nhu cầu dùng quả thông tươi lẫn khô thì nhiều, nhưng kiếm quả thì không phaỉ dễ,bởi cư dân càng đông, nhà nhà mọc lên khắp nơi,thì những khóm thông cứ lùi xa, đi kiếm có nơi dễ dàng đến là Đồi cù,vì nơi này nằm giữa khu phố xá lớn,nhưng nơi này đã rào kín để kinh doanh sân Golf… Tôi thấy mình may mắn khi nhà nằm ngay chân một gốc thông già. Món tiền bán những quả thông khô không là bao nhiêu, nhưng cũng là công sức gom nhặt ,phơi phóng của tôi . Nhưng đêm qua tôi lo sợ mái nhà bị sụm xuống..
Tôi trùm áo mưa kín mít,co ro ra sân vun những quả thông, cành lá vương vãi đầy khoảng sân nhỏ, nghe gió và hơi lạnh,cũng những giọt nước mưa tê buốt sắc như kim đâm vào mặt.Mây đen sà xuống hình như mỗi lúc một dày. Tôi vào nhà, lướt qua chiếc đồng hồ để bàn tròn như mặt tô có con gà mái mập mạp, cổ ngúc ngắc ngày đêm không biết mỏi, từ lúc tôi từ trên gác, đi xuống sân, ngang qua nó là năm giờ,bây giờ hai kim dài ngắn nằm sít sao trên một trục thẳng đứng,mà bầu trời vẫn gió lồng lộng,mưa lắc rắc nhưng đứng vài phút dưới trời vẫn ướt đẫm. Vậy là sáng nay… Công việc của tôi gắn liền với thời tiết, hay cứ nói thẳng ra ,mưa là ế khách . Cư dân địa phương chẳng ai tìm đến đây, chỉ có bạt ngàn thông xanh,hoa cỏ,đồi núi chập, hồ nước im lìm,lạnh lẽo, còn khách du thì nếu lỡ tạt qua thành phố này vào tiết mưa dầm,thì ở phố ngồi ngắm từng giọt cà phê rơi trong ly phin,hay là rúc vào chăn,hay la cà khu chợ chính, có là .. muốn tìm cảm hứng để làm thơ thì may ra .. Bên khu nhà chú Quý, em ông Bọ,bố dượng tôi, cửa nẻo im lìm, khoảng sân xi măng ướt nhẹp ,vương vãi cành lá thông. Bà thím đã ra chợ từ trước đó cả giờ, bà thường đón khách là những nông dân đem rau ra chợ bán từ nửa đêm trước,sau đó họ sẽ vào chợ,tìm đến hàng khô mua sắm trước khi về nhà, ra vườn,nên lượng khách khá đông. Ông chú đang làm việc trên bệnh viện, công việc bảo vệ dường như túc trực ở đó ngày đêm, anh con trai là kỹ sư nông lâm, không mấy khi có nhà,hai cô con gái từ dạo đầu tháng đã phải ra lớn đón bọn trẻ ở trường mầm non trong vùng ,từ chiều qua tôi đã thấy họ khăn gói qua trường “ coi trường “,chắc lo bị bão lốc này nọ .Tôi lúc này cuống lên,phải qua nhà cô bạn kiếm miếng cơm sáng dằn bụng, rồi thì.. có thể mò đến nơi làm việc xem sao.. Chứ mưa gió thế này.!Lúc loay hoay đắp lên người nào áo len,áo phao,rồi nón,rồi vớ, tôi nghe cô xướng ngôn viên đài phát thanh từ chiếc radio nhỏ đầu giường chậm rãi đọc thông báo,hẳn nhiên lọt vào tai tôi câu nay :Các trường học hôm nay ngưng hoạt động …Như vậy,không chỉ nơi tôi ở mà cả thành phố đã chịu ảnh hưởng khá nghiêm trọng bởi những trận cuồng phong,mưa trút đêm qua. Tôi nhớ trong bữa cơm chiều,người bạn bảo sáng mai, do vừa về nhận công tác nên cô này chỉ đứng lớp,ba lớp mười,nên nhà trường phân công sau ngày nghỉ lễ Quốc Khánh, thì “coi lớp” thay cho một giáo viên chủ nhiệm khác đang bận chút việc nhà. Công việc của cô này là tổ chức cho học sinh dọn dẹp phòng, xếp chỗ ngồi, chọn lại đội ngũ cán sự lớp nếu cần, rồi giao thời khoá biểu mới. Trong lúc cúi mình phóng xe đi để tránh những luồng gió lạnh thốc vào mặt, tôi vẫn gặp nhiều học sinh hoặc đi bộ,hoặc là đạp xe đạp trên đường, đi cùng chiều với tôi Bọn trẻ là thế, dù có nghe tin hay không vẫn phải tìm cách ra khỏi nhà . Trò là thế ,mà cô giáo của chúng cũng vậy , Cô bạn - dù đã nghe rõ thông báo trên đài- vẫn trang phục chỉnh tề rủ tôi “ ta lên trường xem sao “.
Bọn tôi cuốc bộ,bởi xe tôi cho chú người nhà cô bạn mượn ,còn cô này mọi khi vẫn đẩy xe đạp. Chúng tôi leo lên con dốc sau nhà, đến đường nhựa,rồi nhắm hướng ngọn đồi cao trong thành phố, có ngôi trường mà bạn tôi sẽ gắn bó mấy chục năm sau đó mà đến. Gió vẫn thổi phần phật, không còn mưa nhưng cả không gian vẫn ướt át,buốt giá. Hai cô gái vừa đi vừa ngó nghiêng ngó ngửa. Những dãy nhà nằm mé chân đồi đối diện với ngôi trường có nơi bị trốc mái, có nhiều cành cây gãy đổ, hẳn nơi này cao lại nằm ngay hướng gió thốc qua từ khu Đồi Cù và Hồ Xuân Hương. Đến trường mới thấy vì sao bọn học trò được lệnh cho nghỉ. Ngay bờ rào được xây kiên cố bằng những trụ xi măng, có một bảng thông báo bằng gỗ,hai mặt che bằng những tấm lưới thép đóng thành khung, để vách dán những tờ giấy đánh máy cỡ A4 lên đó,bị gió quật đổ nghiêng,khung lưới bung ra . Sân trường rộng, nơi thường tập trung học sinh đứng chào cờ mỗi sáng đầu tuần rải sỏi mà thấy ướt rượt, nhớp nháp bởi đầy lá cây dập nát ,cành tươi gãy đôi nằm vương vãi bừa bộn. Mái nhà khu văn phòng,một toà nhà trệt bề thế , lợp ngói, nằm đối diện với cột cờ, chiếm trọn chiều ngang khoảng sân,là điểm nối hai dãy lớp học hình chữ U hai bên,mái bị trốc hẳn một mảng lớn, ngói đổ tràn một góc hiên,bày ra mấy cột xà bằng gỗ đẫm ướt. Khu hội trường thì khủng khiếp hơn, tôn lợp trên mái bị gió đánh cong vênh,như thể có bàn tay nào đó dùng một cây xà beng khổng lồ nạy bung ra cả, mấy tấm tôn cũ, nặng nề nằm xiên xẹo ,chếch đầu nhọn sắc bén xuống hiên,ai mà đi qua thì nó sẵn sàn quẹt vào gáy !Khiếp thật. Gian nhà rộng thênh thang của nơi cả ngàn người vẫn vào họp hội bây giờ nước lênh láng như ao vườn . Phải mất khá nhiều thời gian mới tu sửa lại được . Học trò kéo đến lác đác vài chục đứa, xem ra chúng không mấy chú tâm cảnh tượng tan hoang của sân trường,mà xúm xít quanh một tấm gỗ hình chữ nhật sơn xanh, cũ kỹ, dựng tựa vào chân cột cờ,ngay nơi mỗi buổi sáng đầu tuần có hai đứa đứng ở đó, trịnh trọng kéo lá cờ Tổ quốc lên cao, rồi mỗi hoàng hôn thứ bảy đám học chiều lại lặng lẽ trang nghiêm hát quốc ca kéo xuống. Tấm bảng được kê cao lên trên một chiếc bàn học trò,mục đích để cho thầy trò dễ xem. Hai đứa tôi cũng chen vào nhìn . Chữ Thông báo viết nét in khá to. Nội dung vắn tắt,đại để là toàn bộ Giáo viên,học sinh,công nhân viên được nghỉ trọn ngày hôm nay, lý do là thời tiết xấu. Lệnh nghỉ bắt nguồn từ Uỷ Ban Tỉnh . Người viết thông báo ghi là BGH ( Ban Giám hiệu ). Chỉ có thế,nhưng nhìn nét mặt cô bạn ,lính mới của trường,thì vẻ yên tâm hiện lên,thay cho sự lo lắng ban nãy. Tôi vốn có máu tính toán,đùa :
- Vậy hụt buổi chủ nhiệm hộ nhé,khoẻ rồi !
Cô bạn bước đi, lại trầm ngâm:
- Có lẽ mai..tớ cũng lên,lỡ mà chị ấy ..Dù là nhà trường chỉ giao cho tớ thay chị ấy bữa nay thôi ..
Thong thả ra cổng,chúng tôi va phải hai người đang phóng xe vào. Họ chận chúng tôi lại , cùng hỏi một câu :
- Có thông báo nghỉ hả?
- Dạ vâng, thông báo ở chỗ cột cờ .
Có một người cô bạn quen,vì dạo cô này làm giám thị thi hết lớp Mười hai ở trường cũ,thì cô kia là giáo viên trường này, được cử sang đó làm Thanh tra hội đồng thi. Người thứ hai thì tôi quen, vì có bận tôi về Bắc,một người học trò cũ của chồng cô này, là hiệu trường trường đại học ngay sát trường tôi, nhờ tôi chuyển thư và quà thăm Thầy cô.
Hai đứa tôi dợm bước đi nhưng hai cô giáo kia vẫn chận lại :
- Nghỉ đến mùng năm tây khai giảng luôn hả ?
Kẻ vừa đọc thông báo ngỡ ngàng rồi ngờ ngợ :
-Ư, tụi em thấy thông báo nói nghỉ hết bữa nay..
- Đâu, nghe như là hai ngày !
Chị phu nhân thầy hiệu trưởng trường đại học nói như khẳng định. Chị từng làm thanh tra nhìn nét mặt phân vân của chúng tôi thì giảng hoà :
- Thì ta cứ vô coi, dù sao cũng đã đến đây rồi.
Họ không cất xe vào góc trong cổng , bên tay trái ,mà phóng ngay đến chân cột cờ. Hai đứa tôi cũng bươn bả theo kịp. Nhưng bốn bà cô và tám con mắt hoa lên. Do tấm bảng sơn khá rộng, dòng thông báo ngắn gọn, và dù người viết,hẳn lão luyện đứng lớp, đã cân nhắc đưa mọi câu chữ ra giữa mặt gỗ cho mọi người dễ xem , có chút thẩm mỹ nữa, nhưng chỗ trống bên dưới vẫn còn nhiều. Một hàng chữ in, ( thông báo của Nhà trường chữ thường,chân phương ,trừ mấy từ BGH viết tắt) bất ngờ hiện ra, thật như có phép thần thông, vì từ khi hai đứa tôi đọc xong, quay đi, đứng nói mấy câu khi bị chận ở cổng,nay quay lại thì.. Nét chữ sắc sảo,rõ ràng, với máu nghề nghiệp của các bà giáo,thì biết ngay tác giả phải là một học sinh ..đáng gờm.Nội dung thì càng ..kinh khủng hơn : Đứa nào mà nghỉ thêm một ngày nữa thì chết cha mày !
Bốn cô giáo bất ngờ đưa tay lên mặt. Đây là lời ngăm đe các cô, vì rõ ràng họ muốn …nghỉ thêm một ngày nữa! Hai bà giáo kỳ cựu ( họ đều ngót nghét tuổi ngũ tuần ) vờ hậm hực đưa mắt nhìn quanh. Chỉ có vài nam sinh , bây giờ tôi mới sực nhớ, từ sáng đến giờ ,trên đường đi, hay vào trong khuôn viên sân trường,bọn tôi chỉ toàn thấy bóng bọn con trai lộc ngộc mà thôi , cười cười nhìn bảng thông báo, ánh mắt hẳn nhiên tránh các cô giáo . Có đứa vội vã gom lá, rồi đứa chen vào hối hả lau.Bảng gỗ tróc sơn,chữ viết to và đậm nét,bôi từng chữ mà thấy rất khó mờ. Chị Phu nhân nhìn quanh :
- Tụi khối Mười một thôi,chứ khối Mười hai biết thân biết phận. Chị Thanh tra đồng tình :
- Đúng rồi, chứ khối Mười lên đây làm gì,học chiều mà .Với lại mới chân ướt chân ráo nhập trường,đâu có gan to như vậy !
Phải dùng đến giẻ ướt ,cả sô nước đầy mượn từ nhà chú lao công và hàng chục bàn tay bọn lộc ngộc ấy cùng chung vào,hàng chữ ( không biết dành cho ai, thôi cứ coi như là cho bọn học trò )in sắc nét ấy mới chịu mờ đi cho .! Không biết lời cảnh báo kinh khủng ấy có đọng lại trong đầu hai cô giáo kia ,bọn học trò nhất quỉ nhì ma của ngôi trường tiếng tăm nhất tỉnh này ngày ấy, nhưng tôi vẫn nhớ,cho đến ngày hôm nay.Người bạn tôi có một hôm ngồi soạn giáo án bỗng phá lên cười như đười ươi trong rừng (bà ngoại tôi kể rằng ngày xưa,người đi rừng thỉnh thoảng vẫn gặp đười ươi. Những con thú này sẽ nắm chặt lấy tay người nó gặp, rồi ngửa cổ cười cho đến khi nào nó mệt hoặc trời tối đen. Nhưng con người vốn khôn ngoan.Họ đút tay vào một ống tre to. Con đười ươi cứ nắm lấy ống tre mà ngửa cổ cười sung sướng,ngỡ là bàn tay thân yêu của cố nhân. Nhưng gã “cố nhân” ấy đã rút tay ra khỏi ống tre và bái bái ông bạn cố tri tự bao giờ !) Vì là bà này đang soạn một tiếng Tiếng Việt, hướng dẫn học sinh dạng câu phức, cách dùng hai từ đệm “thì ,là “ làm sao cho đúng , cả cách vận dụng phong cách ngôn ngữ nói và ngôn ngữ viết. Còn có thí dụ nào sinh động,thực tiễn mà phong phú hơn . Tác giả của câu răn đe bất tử ấy nay hẳn đã ở tuổi ngũ thập nhi thiên mệnh rồi .Một người thật bản lĩnh . Tôi nghĩ vậy .
GIANG VÀ BÉ.
( còn nữa)
No comments:
Post a Comment